
m chút sức, kéo Vệ Lam đi vài bước: “Vệ Lam, tôi đã cảnh cáo cậu,
đừng gọi tôi là tên thọt. Cậu đã vi phạm lời hứa, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt.”
Lực trên tay cậu rất lớn, kéo Vệ Lam lảo đảo nghiêng ngã, sắp té xuống đất. Nhưng cậu chỉ khẽ liếc cô một cái,
rồi tiếp tục kéo cô đi đến đầu cầu thang.
Đoàn Chi Dực tràn đầy tức giận, dường
như trong tay không phải kéo một con người, mà là một vật nặng khiến
người ta chán ghét, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Vệ Lam vì bị đung đưa mà đầu óc càng
thêm mê man, toàn thân cũng bị va chạm đến phát đau, muốn la lên, nhưng
phát hiện không có sức.
Sau khi bị Đoàn Chi Dực kéo lên xe, Vệ
Lam đã hoàn toàn lơ mơ, cả người say xỉn nằm một đống, cho đến khi hệ
thống sưởi bên trong xe được bật lên, cô đã không còn biết gì cả.
Đau quá!
Vệ Lam mở mắt ra trong lúc đầu đau như
búa bổ, đập vào mắt là một căn phòng xa lạ. Đầu óc cô vẫn còn rối loạn,
dùng sức vỗ trán, nhằm để mình tỉnh táo hơn.
Chính cái vỗ đó, mới làm cho cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường.
Trí nhớ đứt đoạn gom góp lại từng chút
một, cô nhớ mình và bạn bè ca hát ở quán karaoke, sau đó hình như hình
thấy Đoàn Chi Dực, sau đó nữa liền bị Đoàn Chi Dực kéo đi… sau đó…
Vệ Lam thét lên một tiếng á chói tai,
bật nhanh người dậy. Hoảng sợ nhìn xung quanh, cô chắc chắn đây là một
căn phòng xa lạ, chiếc giường màu đen này, cô cũng chưa từng thấy qua.
Điều càng làm cô hoảng sợ hơn đó là, cô phát hiện trên người mình không có mảnh vải che thân nào.
Vệ Lam run rẩy vén nhẹ tấm chăn màu đen đang đắp trên người mình lên, cô nhìn thấy cả người đều trần trụi.
Trong đầu chợt vang lên rất nhiều câu
Đoàn Chi Dực từng nói, giống như tiếng nói của ác ma “Ba thằng đàn ông
thay phiên nhau, suốt cả đêm.”
Vệ Lam không hiểu chuyện đời, nên cũng
không thể nhanh chóng biết được mình đã bị xâm phạm hay chưa, nhưng khắp nơi trên cơ thể đều đau nhức. Cô chỉ biết cuống cuồng nắm chặt cái chăn mà run rẩy.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?” Một tiếng cười đột nhiên vang lên.
Vệ Lam kinh hoàng ngẩng đầu, nhìn thấy Đoàn Chi Dực đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Dù sao cũng chỉ là một cô học trò cấp ba có một cuộc sống êm đẹp, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, nhưng chuyện này đã hoàn toàn vượt qua khỏi khả năng tưởng tượng và
chấp nhận của cô. Ngoài trừ sự sợ hãi và sợ hãi, dáng vẻ kiêu ngạo ra
oai lúc trước giờ cũng mất sạch, cô ôm chặt cái chăn, bật khóc thật lớn, trong tiếng nức nỡ đều là sự sợ hãi: “Đoàn Chi Dực, không phải cậu xử
tôi rồi chứ? Tôi sai rồi, tôi sai rồi mà, cậu tha cho tôi đi được
không?”
Đoàn Chi Dực lạnh lùng cười một tiếng,
cầm quần áo quăng trước mặt cô, còn mình đi đến ngồi ở mép giường, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ mở miệng với vẻ hững hờ: “Vệ Lam, chuyện
lúc trước cậu hứa với tôi vẫn chưa làm được sao? Tối qua ở quán karaoke
cậu gọi tôi là thằng thọt, cậu có biết không?”
Cả người Vệ Lam lạnh run: “Tôi không cố ý, tôi uống say không nhớ gì cả. Tôi biết sai thật rồi, sau
này tôi chắc chắn sẽ không chọc cậu nữa.” Cô ngừng lại, bỗng nhiên nghĩ
đến chuyện gì đó, nghẹn ngào nói: “Tôi có thể chuyển lớp, chuyển trường
cũng được. Chỉ cần cậu tha cho tôi thôi.”
“Muộn rồi.” Đoàn Chi Dực lạnh lùng đáp. “Cậu đã làm trái lời hứa của mình, thì đáng phải chịu phạt.”
Vệ Lam khóc lớn hơn, nếu không phải trên người không có mảnh vải nào, cô nhất định sẽ quỳ xuống ôm
chân Đoàn Chi Dực xin tha thứ.
Đoàn Chi Dực quay đầu nhìn cô khóc nức nở, trong sự căm ghét có pha chút cảm thông: “Yên tâm đi, cậu vẫn chưa bị xử.”
Tiếng khóc nức nở của Vệ Lam ngừng lại,
len lén vén chăn lên nhìn cơ thể bên trong của mình, do dự nói: “Thật
sao? Nhưng tại sao tôi không mặc quần áo?”
“Cậu ói vấy bẩn khắp người, tôi đem quần áo của cậu cho người ta giặt rồi.” Đoàn Chi Dự không khách sáo nói, nói xong, cậu hạ tầm mắt đến chỗ quần áo vừa mới bị cậu ném trên giường.
Vệ Lam nhìn kỹ, đó đúng thật là quần áo
của mình. Nhưng, mặt cô đỏ lên, lại bật khóc: “Cậu cởi quần áo của tôi
sao? Vậy chẳng phải tôi bị cậu nhìn hết rồi còn gì?”
Đoàn Chi Dực lúc này mới nhận ra, đứa
con gái bình thường mở miệng nói oanh tạc, lại là một đứa trẻ không hiểu chuyện đời. Cậu mất kiên nhẫn nói: “Nhìn thấy thì sao nào? Tôi không
những đã xem, mà còn chụp hình lại.”
Cậu nói xong là làm thật, không biết lấy từ đâu ra rất nhiều ảnh chụp, đưa đến trước mặt Vệ Lam.
Vệ Lam cất tiếng nức nở nhìn, chỉ thấy
trên những tấm hình đó, có một cô gái đang nhắm đôi mắt lại, cả người
trần trụi nằm trên chiếc giường lớn màu đen, bởi sự đối lập của màu
trắng và đen, dễ dàng thấy được màu trắng noãn nà của cơ thể đó, có một
cảm giác mờ ảo. Vệ Lam nhìn như thế nào, cũng chỉ cần liếc một cái cũng
biết người trong hình là mình.
Cơ thể trắng nõn mảnh mai của thiếu nữ.
Cô chưa bao giờ nhìn ở thể trần trụi của mình, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc nãy còn thoải mái vì biết mình chưa
bị xâm hại, nhưng trong chớp mắt lại sợ hãi, cô không nghĩ quá nhiều,
giật mạnh những tấm ảnh đó lại rồi xé nát.
“Cậu thích xé t