
chiều vô
cùng bình thường, cho đến khi Triệu Phi chuyền bóng, không cẩn thận đưa
bóng ra ngoài. Sau đó là một tràng tiếng thở yếu xìu của những cầu thủ
trong sân.
Vệ Lam quay đầu nhìn theo bản năng, thì
ra người bị trái bóng đập vào, không lệch tí nào, không phải ai khác, mà chính là anh chàng kiêu ngạo lạnh lùng Đoàn Chi Dực vừa mới chuyển vào
lớp mình.
Trái bóng to đó đập trúng vào đầu cậu ta, sau đó rơi xuống đất.
Đoàn Chi Dực vẫn đứng yên tại chỗ dưới
ánh nhìn chăm chú của mọi người, hơi khom người xuống, nhanh chóng nhặt
lấy trái bóng ở dưới đất.
Đối với đa số học sinh mà nói, họ không
chỉ sợ Đoàn Chi Dực theo nghĩa là đàn em nể sợ đàn anh, mà còn sợ chính
con người của Đoàn Chi Dực.
Những lời đồn đãi về Đoàn Chi Dực, mặc
dù của bọn con trai không ít hơn bọn con gái, chỉ là quan điểm của con
trai và con gái không giống nhau. Nghe nhiều nhất ở các bạn nữ về Đoàn
Chi Dực là một chàng trai quyến rũ lạnh lùng, còn nghe thấy nhiều nhất ở các bạn nam đó là gia đình người này là kẻ làm mưa làm gió, có gia thế
rất đáng sợ. Ví dụ như, đã từng có một anh chàng không biết sống chết
chạy đến trêu chọc cậu ta, từ đó về sau không còn nhìn thấy chàng trai
đó nữa.
Triệu Phi hiển nhiên cũng nghe thấy
những lời đồn đãi này, cho nên sau khi biết được mình đụng đến Đoàn Chi
Dực, lập tức đứng yên tại chỗ lớn tiếng nói xin lỗi cậu ta, sau đó chạy
đến lấy bóng về.
Lúc đó Đoàn Chi Dực đang tung bóng ở
trên tay, vẻ mặt của cậu vô cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Phi chạy
đến chỗ mình, đến lúc hai người chỉ còn cách nhau 3 4 mét, cậu ta liền
ném mạnh trái bóng trong tay ra.
Nhanh, chuẩn, mạnh!
Triệu Phi né không kịp, bị cậu ném nguyên trái bóng vào mặt, cả người lảo đảo, hoa mắt chóng mặt, rồi ngã xuống đất.
Những người trên sân trong phút chốc tay chân luống cuống, ào ào chạy đến đỡ Triệu Phi. Nhưng không hề có một
người nào nghĩ đến, hay có dũng cảm trách móc kẻ gây chuyện kia.
Vệ Lam cũng bị dọa hết hồn, chạy đến xem thử, Triệu Phi mặc dù không bị nặng đến mức ngất xỉu, nhưng mũi đã bị
chảy máu, rõ ràng có thể nhận ra Đoàn Chi Dực ra tay không nhẹ.
“Cậu sao rồi?” Vệ Lam lo lắng hỏi.
Ở trước mặt người con gái mình thích xảy ra chuyện như thế này, Triệu Phi ít nhiều cũng có chút xấu hổ, cậu chịu đau phẩy tay: “Mình không sao, không sao!”
“Làm sao mà không sao hả? Chảy máu rồi
còn gì, mọi người mau đưa cậu ấy vào phòng y tế đi.” Lời nói của Vệ Lam
cuối cùng cũng nhắc nhở mấy bạn nam đang đứng bên cạnh, tay chân luống
cuống dìu Triệu Phi đi đến phòng y tế.
Những người còn lại trên sân thì líu ríu bàn tán, nghe thấy đâu đó có người xì xào nói nhỏ: “Cho dù bị ném
trúng, thì người ta cũng đâu cố ý, sao lại ném mạnh như vậy chứ! Người
gì mà bá đạo quá đi!”
Nghe thấy tiếng xì xào nho nhỏ đó, nếu
không phải Vệ Lam không có lòng muốn nghe, chắc chắn không nghe ra được
nghĩa đen của những lời này.
Vốn dĩ Vệ Lam chuẩn bị đi đến phòng y tế với Triệu Phi, nhưng nhìn thấy có một đám con trai vây quanh, mình cũng không giúp được gì. Cho nên đứng yên một chỗ không nhúc nhích, nghe
thấy có một vài người ở bên cạnh nhỏ giọng oán trách, liền nhớ đến kẻ
đầu xỏ vừa gây ra chuyện này.
Cô quay đầu lại nhìn, Đoàn Chi Dực đã đi xa hơn hai mươi mét.
Quách Chân Chân đứng ở bên nhìn theo tầm mắt của cô, lại nhìn thấy vẻ tức giận của cô, vội giữ cô lại: “Vệ Lam,
cậu muốn làm gì vậy?”
Vệ Lam đẩy tay cô ra, hùng hổ đuổi theo
Đoàn Chi Dực, lúc bắt kịp cậu ta, vươn tay dùng sức đẩy cậu ta từ phía
sau một cái, lớn tiếng gào lên: “Đoàn Chi Dực, cậu thật quá đáng!”
Đoàn Chi Dực bất ngờ, cơ thể ngã về phía trước hai bước, bấp bênh, cuối cùng cũng không té ngã xuống. Cậu ta
quay đầu lại, tức giận nhìn người đang nổi nóng, lạnh lùng nói: “Sao
nào? Muốn bênh vực kẻ yếu sao?”
“Triệu Phi cũng đâu có cố ý, tại sao cậu phải làm vậy?”
Đoàn Chi Dực nhếch miệng, cười như không cười: “Tôi cố ý đó.”
“Cậu… cậu quá ức hiếp người mà!” Vệ Lam
tức muốn chết, nếu bây giờ cô là con trai, cô nhất định sẽ đánh cậu ta
một trận. Cô dùng sức hít mấy cái, nói: “Cậu nhất định phải xin lỗi
Triệu Phi!”
Mặt của Đoàn Chi Dực trầm xuống, nói: “Xin lỗi sao? Trong từ điển của Đoàn Chi Dực tôi không có hai chữ xin lỗi.”
“Vệ Lam, cậu làm gì vậy?” Quách Chân
Chân thở hì hụt đuổi theo, giữ chặt Vệ Lam đang giống như một con thú
sắp phát điên. Sau đó nhỏ nhẹ xin lỗi Đoàn Chi Dực: “Tính tình cô ấy hơi nóng nảy, mong cậu đừng để bụng.”
“Gì chứ!?” Vệ Lam nhăn mặt, nói: “Rõ
ràng cậu ta ức hiếp người khác, Triệu Phi chỉ bất cẩn ném bóng trúng cậu ta, cậu ta làm sao có thể làm mũi của Triệu Phi chảy máu như thế chứ.”
Quách Chân Chân nhìn thấy Vệ Lam cứ
bướng bỉnh, sợ cô sẽ chọc giận Đoàn Chi Dực. Một mặt vừa mỉm cười với
Đoàn Chi Dực, một mặt cố hết sức kéo Vệ Lam đi.
Đoàn Chi Dực nhìn hai người vật lộn với
nhau rời khỏi được vài bước bằng vẻ hững hờ, bình tĩnh mở miệng: “Vệ
Lam, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, đừng trêu chọc tôi nữa!”
Lời nói của cậu ta làm cho Vệ Lam tức
giận, cô nhảy dựng lên từ phía xa chỉ tay về phía