
dậy.
“Vệ Lam, Vệ Lam, thức dậy đi!” Cảm thấy
mặt mình bị ai đó ngắt mạnh một cái, Vệ Lam bực mình mở mắt ra thì thấy
Quách Chân Chân, người ngồi bàn bên cạnh đã băng qua lối đi ở giữa, nằm
cạnh cô với vẻ mặt gian xảo.
“Gì đó?” Vệ Lam nửa tỉnh nửa mơ, thì thào hỏi.
Trên mặt Quách Chân Chân có vẻ kích động khác thường, nói nhỏ vào tai cô: “Cậu thấy không, là Đoàn Chi Dực, Đoàn Chi Dực đó nha!”
Vệ Lam thoáng hiểu ra, rồi lấy làm lạ. “Chẳng phải chỉ là một học sinh vừa chuyển lớp sao, cậu kích động thế làm gì?”
Quách Chân Chân vỗ đầu cô một cái, “Nói
nhỏ thôi, đừng để cậu ấy nghe được.”, xong ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Cậu đừng nói với mình là cậu không biết Đoàn Chi Dực nhé?”
Vệ Lam càng thấy lạ. “Sao mình phải biết cậu ta, lẽ nào cậu ta là F4 đến từ học viện Anh Đức sao?”
“Đi chết đi! Cậu xem cậu đi, trong mắt
ngoại trừ Triệu Phi của cậu ra thì người khác đều là không khí cả.”
Quách Chân Chân véo cô một cái. “Đoàn Chi Dực là một người rất có tiếng
trong trường mình, vốn học trước tụi mình hai khóa nhưng năm 12 xảy ra
tai nạn xe cộ nên ở nhà dưỡng thương suốt 2 năm, nếu không sao lại
chuyển vào lớp mình được chứ!”
“À.” Vệ Lam gật đầu một cách lơ đễnh. “Vậy chân của cậu ấy bị thọt là do đụng xe sao?”
Giọng của cô tuy nhỏ, nhưng vì lúc này
trong lớp khá im lặng nên những ai ngồi xung quanh đều có thể nghe thấy. Quách Chân Chân tức đến nỗi vỗ vào đầu cô, nghiến răng nghiến lợi nói
nhỏ: “Bảo cậu nói nhỏ một chút mà, người ta nghe được thì làm sao đây?
Còn nữa… Đừng có thọt này thọt kia, đối với Đoàn Chi Dực mà nói thì vấn
đề nhỏ nhoi ấy không có chút ảnh hưởng gì cả. Trên đời này có một vẻ đẹp gọi là…”
Mấy chữ ‘đẹp không trọn vẹn’ còn chưa
kịp nói ra đã bị Vệ Lam ngắt lời: “đẹp biến thái”, sau đó làm như bừng
tỉnh, gian xảo nói: “Mình hiểu rồi, thì ra người trước nay cậu vẫn thầm
yêu trộm mến chính là cậu ta, bây giờ trời chiều lòng người, cậu có cơ
hội rồi đó, ha ha…”
“Đi chết đi!” Quách Chân Chân đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy cô một cái rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Cách lối đi, Vệ Lam nhìn gương mặt ửng
hổng của bạn mình, há miệng nói nhỏ: “Chân Chân, đừng nói cậu thích cậu
ta thật đấy nhé? Mình thấy cậu ta cứ lạnh lùng u ám, còn lạnh hơn cả
Siberia, hơn nữa còn bị thọt.”
“Vệ Lam, cậu im miệng cho mình.”
“Được được được, không phải bị thọt, là
đẹp không trọn vẹn, là thân tàn mà chí không tàn.” Thấy Chân Chân sắp
tức giận, Vệ Lam vội vàng nói tránh đi. Một cô gái luôn suôn sẻ trong
cuộc sống thường không hay biết gì về sự vô tâm của mình.
“Đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi!” Quách Chân Chân lườm cô một cái rồi giả vờ tức giận, không để ý tới cô.
Vệ Lam cười ha hả không chút hình tượng, đến khi Triệu Phi từ ngoài bước vào, đi đến trước mặt cô, cười hỏi:
“Cậu nói gì mà vui vẻ thế?”
“Không có gì, không có gì!” Vệ Lam vội
vã lắc đầu, thu nụ cười toe toét của mình lại. Cho dù đã thân thiết với
Triệu Phi từ hồi cấp hai, nhưng trước mặt người mình thích, Vệ Lam vẫn
bất giác toát lên vẻ thẹn thùng và rụt rè của thiếu nữ.
Quách Chân Chân liếc hai người một cái,
ăn miếng trả miếng mà nói với Triệu Phi. “Phi, cậu trông nom Vệ Lam nhà
cậu cho kỹ vào, miệng thối chết đi được.”
Cậu thiếu niên mặt mày sáng sủa kia bỗng đỏ mặt vì câu nói này của Quách Chân Chân, sau khi vò tóc gáy của mình
thì cười ngây ngô.
Triệu Phi và Vệ Lam có ý với nhau, có
thể người khác không biết nhưng Quách Chân Chân quen họ đã lâu nên đã
nhận ra từ sớm, thỉnh thoảng lại trêu đùa hai người một chặp.
Vệ Lam nghe Quách Chân Chân nói vậy thì
thẹn quá đâm ra tức giận, đứng dậy nhào tới trước mặt cô, bóp cổ cô.
“Xem bản tiểu thư trị mi thế nào đây!”
“Phi ơi cứu mạng, có người muốn diệt khẩu nè!” Chân Chân cố ý kêu to.
Triệu Phi ngây ngô mà cười, đứng đó nhìn cô gái mình thích đùa giỡn với người khác, lòng đầy hân hoan của tuổi thiếu niên.
Hình ảnh này bị Đoàn Chi Dực – người
ngồi cách đó 4 bàn – nhìn thấy hết. Ánh mắt lãnh đạm của cậu lướt qua 3
người họ, giống như là thờ ơ không thèm để ý, nhưng lại toát ra vẻ lạnh
lùng không khác nào băng tuyết.
Mặc dù hai cô gái kia nói chuyện với
nhau rất nhỏ nhưng cậu vẫn loáng thoáng nghe được, nhất là những lời của Vệ Lam, từng chữ rơi vào tai cậu. Lạnh lùng, bị thọt, tàn tật… Cậu nắm
chặt quyển sách với vẻ mặt không chút biểu cảm, thoạt nhìn thì có vẻ
bình tĩnh, nhưng những ngón tay thon dài, sạch sẽ lại hơi trắng bệch vì
dùng nhiều sức.
Đủ mọi phiên bản khác nhau liên quan đến Đoàn Chi Dực đều trở thành đề tài bàn tán lén lút của nữ sinh trong
lớp. Vệ Lam mới biết, bản thân cô lạc hậu biết bao, hóa ra cậu bạn học
mới chuyển lớp này, mấy năm trước chính là một học sinh lừng lẫy của
trường.
Miêu tả của các nữ sinh đối với Đoàn Chi Dực được Vệ Lam tổng kết tóm tắt lại như sau: học tập xuất sắc có thể
so với Giang Trực Thụ, chơi bóng rổ như Lưu Xuyên Phong, bối cảnh gia
thế theo kịp Đạo Minh Tự.
Một nhân vật lợi hại như vậy, thế mà Vệ Lam cô lại không biết? Trước giờ không biết!
“Đó là bởi vì trong mắt cậu chỉ có Triệu Phi?” Quách Chân C