XtGem Forum catalog
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322670

Bình chọn: 7.5.00/10/267 lượt.

như

thế, cho dù Đoàn Chi Dực từ chối, cũng có thể từ chối một cách thân

thiện. Nhưng không ngờ, trên mặt Đoàn Chi Dực lại hiện lên vẻ tức giận,

giọng điệu chẳng những không thân thiện, còn rất lạnh lùng: “Là chân tôi bất tiện, chứ không phải tay!”

Nói xong không đợi Vệ Lam phản ứng lại, người đã nhanh chóng bước lúc nặng lúc nhẹ xuống lầu.

Vệ Lam đứng tại chỗ sờ mũi, có hơi khó

chịu cộng thêm không cam lòng, cho dù cô vui vẻ giúp đỡ người khác với

Đoàn Chi Dực mà nói có thể không thích hợp, nhưng dù sao cô cũng có lòng tốt thôi mà.

Haizzz! Đúng là một tên nhạy cảm cố chấp, cô định nghĩa lại lần nữa cho Đoàn Chi Dực.

Lúc này là thời điểm mới lên đèn, trong

vườn trường ngoại trừ ánh đèn đường mờ nhạt, gần như không một bóng

người. Cho nên cả trường học chỉ có tiếng bước chân của Đoàn Chi Dực và

Vệ Lam.

Vệ Lam đi sau lưng cách Đoàn Chi Dực vài mét, hai người một trước một sau, bước chân pha tạp hỗn loạn, có chút kỳ lạ.

Vệ Lam cũng hiểu được tình hình hiện

tại, cảm thấy lạ, cứ như cô đi theo Đoàn Chi Dực vậy. Nhưng cổng trường

chỉ có một cái, cô không đi ở đây thì đi ở đâu chứ? Vì thế, cô đành phải phân tán sự chú ý của mình, không nhìn bóng lưng của người ở trước mặt, không để ý đến bước chân lúc nặng lúc nhẹ của anh.

Cô hết nhìn xung quanh một hồi, bỗng

nhiên phát hiện người trước mặt dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô có chút nham hiểm, giọng điệu mất kiên nhẫn, nói: “Vui lòng đừng đi sau lưng tôi!”

Bởi vì lòng tốt trước đó bị lạnh lùng từ chối, trong lòng Vệ Lam liền nảy sinh sự bất mãn với người này, bây giờ lại nói ra những lời như vậy, đương nhiên khiến cô cảm thấy tức giận.

Cô tức giận bước nhanh lên phía trước,

đứng cách anh khoảng nửa mét, chống nạnh làm ra bộ dạng dữ dằn thô lỗ:

“Bạn học này, làm ơn nhìn cho rõ, chỗ này chỉ có một con đường, tôi

không đi ở đây, xin hỏi phải đi thế nào?”

Đoàn Chi Dực mím môi không trả lời, chỉ

nhìn cô với sắc mặt u ám. Ánh mắt tối đen như mực kia, giống như mũi tên độc ngấm ý lạnh, khiến Vệ Lam thấy chột dạ.

Vệ Lam không cam lòng bị khí thế của anh lấn át, nhe răng nhếch miệng, đi vài bước lên trước anh, rồi quay đầu

lại hừ một tiếng nói với anh. “Bây giờ là bạn đi theo tôi!”

Nói xong hất đầu quẩy cặp đi nhanh về trước.

Đoàn Chi Dực đứng tại chỗ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về bóng lưng chuyển động dưới ánh đèn đường ở phía trước. Bàn tay cầm sách của cậu nắm chặt lại, dưới màn đêm, không

khỏi thở dài, mang theo sự buồn bã mất mát.

Vệ Lam cảm thấy bản thân đã giáng trả

một đòn, tâm trạng vô cùng thoải mái. Khi đi tới cổng trường, nhịn không được quay đầu lại, Đoàn Chi Dực đi sau lưng cách cô khoảng mười mét, cô đắc ý hứ một tiếng, chạy ra trạm xe cách cổng trường không xa để chờ xe buýt.

Ngay lúc này, từ chiếc xe hơi màu đen

sang trọng, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, Vệ Lam vốn không

để ý, nhưng nghe thấy người đó đi đến sau lưng cô, cung kính gọi một

tiếng: “Cậu chủ.”

Cô nghĩ, thời đại nào rồi mà còn xưng hô theo kiểu phong kiến thế này, tò mò quay đầu lại nhìn, thấy người nọ

không phải gọi ai khác mà chính là Đoàn Chi Dực.

Khi cô quay đầu lại, người mặc vest đen đã nhận lấy chồng sách trong tay Đoàn Chi Dực, còn có cặp đeo bên người cậu.

Vệ Lam mở to mắt nhìn, nhìn thấy Đoàn Chi Dực chưa đưa mắt ra hiệu gì thì người mặc vest đen nọ đã mở cửa cho xe cậu.

Dáng vẻ đắc ý vừa nãy nháy mắt biết mất

tiêu. Nhất là khi nhìn thấy chiếc xe nghênh ngang chạy đi, chỉ để lại

vài vòng khói, khiến cô hít vài hơi.

Vệ Lam tức giận giậm chân, có tiền thì ngon lắm sao!

Dù sao Vệ Lam cũng chỉ là một cô gái mới mười bảy tuổi, có chút không thích cái người tên Đoàn Chi Dực, nên đã

bị cô cho trôi vào trong quên lãng, tiếp tục cuộc sống vô tư vui vẻ cũng có lo âu của một học sinh lớp mười hai.

Lên lớp mười hai, hoạt động ngoại khóa

đã ít hơn chút. Thỉnh thoảng các nữ sinh nói chuyện tán dóc với nhau,

còn các nam sinh bớt chút thời gian chơi bóng, đại khái cũng chỉ có thế.

Ăn xong bữa trưa, Vệ Lam và Quách Chân

Chân quay trở về lớp, vừa hay lại gặp Triệu Phi và các bạn trai cùng lớp đang ở trên sân chơi bóng. Triệu Phi từ năm lớp mười đã bắt đầu làm đội trưởng của đội bóng rổ, đứng ở vị trí tiền đạo đánh đường bóng rất đẹp.

Quách Chân Chân nhìn thấy vẻ mặt hớn hở

của Vệ Lam, liền thúc cô mấy cái, rồi kéo cô đi đến phía sau hàng rào

của sân bóng, nói: “Nếu cậu muốn đi xem thì cứ đi đi!”

Vốn dĩ Vệ Lam cũng không phải là loại

con gái hay e dè, hơn nữa cô thích nhất là dáng vẻ nhảy lên đỡ bóng của

Triệu Phi trên sân, vừa sáng chói lại rất đẹp trai, cho nên liền vui vẻ

theo Quách Chân Chân đi về phía trước.

Lúc hai người đứng ở ngoài sân, Triệu

Phi nhìn thấy cô, liền ôm lấy trái bóng bớt chút thời gian vẫy tay với

cô, vừa lơ đễnh một chút, bóng liền bị người khác lấy mất.

Vệ Lam nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu ấy cười to ha hả.

Vì đây không phải là trận đấu chính

thức, cho nên Triệu Phi thừa dịp trong lúc lau mồ hôi uống nước của giờ

giải lao, chạy đến nói với cô vài câu.

Đây chẳng qua chỉ là một buổi