The Soda Pop
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322854

Bình chọn: 8.5.00/10/285 lượt.

hân cười xấu, nói trúng tim đen chỉ ra nguyên nhân.

Tất nhiên, Vệ Lam không đồng ý, ngồi

trên ghế thấp giọng phản bác: “Sai sai sai! Mình thấy mấy người mê trai

như các cậu đang ảo tưởng không thực tế. Đoàn Chi Dực kia có lợi hại hay không mình không biết, mình chỉ biết tâm lý của cậu ta chắc chắc có vấn đề. Cậu thấy không, suốt ngày chơi trò u ám như núi băng, khai giảng

nhiều ngày như vậy, hoặc là không đến lớp, hoặc là đến nhưng úp mặt

xuống bàn ngủ, không bao giờ nói chuyện với ai. Hôm trước mình đi thu

bài tập, cậu ta chỉ liếc mình một cái rồi tiếp tục ngủ, biến mình thành

con ngốc.”

Quách Chân Chân che miệng cười trên nỗi

đau của người khác, cười đến toàn thân phát run: “Đáng đời! Cậu đúng là

con ngốc mà, vốn dĩ người ta hơn tụi mình hai lớp, cũng đã học hết một

nửa cấp ba, nếu không bị tai nạn xe, đã sớm học đại học rồi. Hiện tại

vào lớp chúng ta, chẳng phải là chờ quyết định tuyển thẳng hay sao, ở

đây giết thời gian mà, sao làm bài tập của chúng ta được? Hơn nữa, không phải người ta u ám, mà là trầm lặng biết chưa? Khí chất trầm lặng mê

người, cậu thì biết cái gì!”

“Oa!” Vệ Lam làm ra vẻ ngạc nhiên, chớp mắt nói. “Không phải cậu thích cậu ta thật chứ?”

Quách Chân Chân đỏ mặt: “Mắc mớ gì tới cậu!”

“Ái chà! Mắc cỡ!” Vệ Lam giở trò trêu ghẹo: “Muốn mình ra mặt giúp cậu dò hỏi ý tứ của người ta không?”

“Cậu dám!” Quách Chân Chân hét lên xong, mất tự nhiên nhỏ tiếng lại: “Làm ơn đi, cậu ấy hoàn toàn không biết mình, được chưa!”

Vệ Lam cười trộm, thật ra trong bụng đâu định đi, chỉ là do Quách Chân Chân hay lấy Triệu Phi ra để trêu chọc,

bây giờ cô biết người cô ấy thầm mến là Đoàn Chi Dực, đương nhiên phải

nắm bắt cơ hội trêu chọc lại cô ấy.

Lên cấp ba, đã không còn thong thả nữa,

trường trung học của Vệ Lam là trường điểm, mỗi tuần có thể có một ngày

nghỉ, xem như là quá nhân đạo rồi.

Vệ Lam không phải là học sinh đặc biệt

chăm chỉ, nhưng do từ nhỏ ba mẹ cô thường quản lý chuyện học hành rất

nghiêm khắc, cho nên vẫn có tính kỷ luật tự giác cơ bản. Ba mẹ Vệ Lam

không ở bên cạnh, ngày thường cô cũng tự gác học tập, nhưng đến ngày chủ nhật, cô vẫn muốn đi chơi cho hết ngày, dù sao ông bà nội cũng để tùy

cô.

Đương nhiên, muốn đi chơi cho đã, trước tiên phải làm xong bài tập về nhà.

Vì thế, chiều thứ bảy sau khi tan học,

Vệ Lam vẫn ở lại lớp mải miết làm bài như mọi khi, cho đến khi làm xong

toàn bộ bài tập, mới phát hiện trong phòng học đã không còn ai, đèn trên đầu không biết sáng lên tự lúc nào.

Cô vội vàng thu dọn sách vở vào cặp, đeo lên lưng chuẩn bị đi về… Bởi vì cô rất đói bụng!

Đến cửa lớp, lấy ra chìa khóa mà lớp

trưởng đã đưa cho, chuẩn bị khóa cửa lại, cô mới phát hiện trong lớp còn có một người, người này không phải ai khác chính là học sinh chuyển lớp – Đoàn Chi Dực kia. Cậu đang cầm một quyển sách, tuy rằng không biết là sách gì nhưng chắc chắn không phải là sách giáo khoa, hình như xem rất

say sưa.

“Khụ khụ! Này…” Vệ Lam đứng ngay cửa, tằng hắng nói. “Bạn ơi, tôi phải khóa cửa.”

Đoàn Chi Dực giống như không nghe thấy, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào.

Bị người ta xem nhẹ như vậy, đương nhiên Vệ Lam có hơi khó chịu. Trước giờ, cô không phải là cô nữ sinh rụt rè

hay xấu hổ, thấy cậu không có phản ứng, cô dứt khoát trở vào lớp, đi đến trước bàn của Đoàn Chi Dực, cầm chìa khóa trên tay để lên bàn anh: “Bạn Đoàn Chi Dực, nếu bạn còn muốn ngồi lại lớp, lúc bạn về làm phiền khóa

cửa lại. Còn chìa khóa thì tuần sau lên lớp trả lại cho lớp trưởng là

được.”

Rốt cuộc, Đoàn Chi Dực cũng ngẩng đầu,

thản nhiên nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo hệt như hồ nước vào mùa đông:

“Tôi không biết lớp trưởng.”

“Lớp trường là bạn Trần Phong đó.” Vệ

Lam vừa giải thích, vừa cảm thấy khó tin. Người này vào lớp một tháng

rồi, mà ngay cả người tiếng tăm lừng lẫy, bạn lớp trưởng mỗi ngày đi học đều hô ‘học sinh đứng’ cũng không biết.

Đoàn Chi Dực hời hợt liếc cô một cái,

giống như không nghe cô nói gì, đứng dậy, hăng hái dọn một chồng không

phải là sách vở tài liệu học tập ở bên cạnh, ra khỏi chỗ ngồi.

Vệ Lam ngạc nhiên cả buổi, lúc có phản

ứng lại, Đoàn Chi Dực đã ra khỏi phòng học. Cô nhanh chóng cầm lấy chìa

khóa, xoay người ra cửa.

Đến khi cô khóa cửa xong, vừa quay đầu lại, Đoàn Chi Dực đã sắp đi tới chỗ ngoặt đầu cầu thang.

Vệ Lam thầm nghĩ, đi đứng bất tiện, sao không đi chậm thôi chứ!

Cô nhàn nhã bước đến cầu thang, đúng lúc nhìn thấy Đoàn Chi Dực vừa bước xuống hết bậc thang thứ nhất. Bình

thường anh bước đi, chân trái có hơi khập khiễng, không ảnh hưởng lắm

đến vẻ đẹp trai của anh. Nhưng khi bước xuống cầu thang, khuyết điểm ấy

càng trở nên rõ ràng.

Mỗi lần bước xuống một bậc, đều là chân

phải bước xuống trước, rồi sau đó chân trái mới bước theo, động tác như

vậy có vẻ rất vụng về.

Vệ Lam nhìn thấy rõ ràng sức nặng của

chồng sách mà anh cầm trong tay, không biết là thần kinh mắc gió gì, hai ba bước nhảy xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Đoàn Chi Dực, nhiệt tình

nói: “Đoạn Chi Dực, tôi cầm sách giúp bạn nhé?”

Cô tự cảm thấy bản thân tốt bụng