
nhà họ Đoàn, sẽ vì một một chút lợi ích bé xí đó, mà để phụ nữ đi khách sao? Đương nhiên bọn
họ không tin rồi, những tin đồn về quan hệ không rõ ràng của Trần Vũ
Yên, tất nhiên rõ bị xem là giả.
Trần Vũ Yên nhìn thái độ ở bên dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hài lòng, lại nói tiếp: “Tôi không phải tình nhân của Đoàn Chi Dực,
trong tấm hình anh ấy ôm tôi, đó là chuyện sau khi tôi bị người ta bỏ
thuốc, anh ấy đã cứu tôi ra khỏi quán bar. Cho nên sau này quan hệ chúng tôi mới thân thiết như vậy.” Hình như cô còn cố ý ngừng lại, nói: “Bởi
vì tôi là người yêu của anh ấy nhiều năm rồi.”
Dịch: Mon
“Vệ Lam, đây chính là sự thật mà con
muốn cho mẹ xem sao?” Mẹ Vệ Lam xanh cả mặt, từ màn hình máy tính đang
tường thuật cuộc họp báo còn dang dở của Trần Vũ Yên ngước đầu lên, hỏi
với giọng nặng trình trịch.
Vệ Lam luống cuống chân tay tắt máy
tính, sắc mặt vì hoảng loạn mà trở nên trắng bệch, cô vội vàng giải
thích: “Mẹ, không phải thế đâu, nhất định là vì Trần Vũ Yên muốn cứu vãn hình tượng nên mới cố ý nói thế. Nếu mẹ không tin, bây giờ con sẽ gọi
điện thoại cho Đoàn Chi Dực, bảo anh ấy giải thích với mẹ.”
“Không cần đâu.” Mẹ Vệ Lam lập tức giật
lấy điện thoại từ tay cô, thô bạo tách vỏ sau điện thoại ra, rút sim
quẳng lên bàn: “Một thằng con nhà giàu quan hệ lung tung không rõ ràng
với một ngôi sao, lời nó nói còn đáng tin ư? Con nghĩ mẹ sẽ tin lời của
loại người ấy sao? Lam Lam, bây giờ mẹ nói cho con biết, mặc kệ nó có
thật lòng với con hay không thì mẹ cũng tuyệt đối không cho phép con qua lại với loại người ấy, tuyệt đối không thể!”
Nói xong, bà đứng dậy, dập cửa cái rầm và đi mất.
Đầu óc Vệ Lam cứ ong cả lên, rối như tơ
vò. Đương nhiên cô biết Trần Vũ Yên đang nói hươu nói vượn, cũng đoán
được Trần Vũ Yên nói thế là để cứu vãn hình tượng.
Một người đẹp xuất thân nghèo khó cùng
người thừa kế của Đoàn Thị tình cờ gặp nhau nơi đất khách rồi yêu nhau,
đúng là một chuyện tình đẹp như mơ khiến người ta hâm mộ. Mặc khác,
những tin đồn không hay của cô ta sẽ tự động biến mất nhờ chỗ dựa vững
chắc là Đoàn Thị. Trần Vũ Yên không chỉ có thể cứu vãn hình tượng mà còn có thể nâng giá trị của mình lên.
Nhưng Trần Vũ Yên không biết rằng cô ta bảo vệ mình kiểu này sẽ hại chết Vệ Lam và Đoàn Chi Dực.
Lòng Vệ Lam nóng như lửa đốt, cô nhặt cái sim bị bẻ cong lên, bỏ vào máy, thầm mắng Trần Vũ Yên không biết bao nhiêu lần.
Mẹ cô vốn vẫn canh cánh trong lòng
chuyện Đoàn Chi Dực làm 8 năm trước, khả năng chấp nhận anh đã là cực kỳ nhỏ bé, bây giờ lại bị Trần Vũ Yên phá tới nước này, e là hình tượng
Đoàn Chi Dực trong lòng mẹ cô đã bị đập một gậy chết tươi, không có khả
năng xoay chuyển.
Cố gắng thì cũng nhét được sim vào nhưng nó đã bị hỏng, không dùng được nữa.
Vệ Lam tức tối ném di động lên bàn, nghĩ ngợi một lát rồi xách giỏ chạy vội ra ngoài.
Khi đi ngang qua phòng khách, mẹ cô thấy cô định ra ngoài thì nổi giận đùng đùng, từ sau quát gọi cô: “Con đi
đâu vậy? Có phải đi tìm tên họ Đoàn ấy không?”
“Mẹ, con sẽ về ngay.” Lúc này Vệ Lam không có tâm trí nghĩ gì nhiều, cô mở cửa chạy ra ngoài.
“Con đứng lại cho mẹ… Con…” Tiếng gầm rít giận dữ của mẹ cô cũng biến mất khi cửa được đóng lại.
Khi Vệ Lam chạy tới tòa nhà Azre thì
dưới lầu đã bị bao vây bởi hàng loạt phóng viên đang vác ‘vũ khí’ tác
nghiệp, chuẩn bị ‘mổ xẻ’ con mồi, rõ ràng là bởi vì tin tức động trời mà Trần Vũ Yên đã công bố lúc nãy. Nếu không nhờ bảo an ngăn lại, chắc
những phóng viên này đã sớm xông lên trên.
Vì có thẻ nhân viên nên Vệ Lam có thể chen qua đám phóng viên, thuận lợi đi vào tòa nhà, bước vô thang máy.
Vừa vào Azre, Vệ Lam liền cảm thấy không khí có vẻ khác thường, lên tới phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng
18 thì càng kỳ lạ. Cô trợ lý trẻ lén lút nhìn ngó vào phòng làm việc
đang đóng chặt của Đoàn Chi Dực, thấy Vệ Lam đến thì vẫy tay với cô, thì thầm: “Trần Vũ Yên ở bên trong, thì ra họ đúng là người yêu, nhưng cũng lạ thật, hình như Je đang cãi nhau với cô ấy.”
Vệ Lam chau mày lại, thầm nghĩ thảo nào
mà ở dưới lầu có nhiều phóng viên vậy, thì ra là theo chân Trần Vũ Yên
mà đến. Cô đang định bước tới gõ cửa thì bị cô trợ lý ngăn lại với vẻ
mặt hết sức ngạc nhiên: “Lúc này mà chị còn dám đi quấy rầy Je sao?
Không sợ anh ta đuổi chị à? Hay là đợi chút đi.”
“Chị tìm anh ấy có chuyện gấp.” Vệ Lam cười với cô ta, tay thì đã vươn lên tới cửa, gõ nhẹ vài cái.
Quả nhiên cửa được mở ra, nhưng người mở cửa thì nổi giận đùng đùng, giọng có vẻ cáu kỉnh: “Chuyện gì…”
Khi nhìn thấy người ngoài cửa là Vệ Lam
thì Đoàn Chi Dực ngẩn người giây lát, những lời định nói cũng im bặt, rõ ràng là hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức anh liền kéo cô vào trong,
rồi đóng cửa thật mạnh, ngăn cô trợ lý tò mò kia ở bên ngoài.
Vệ Lam bị kéo loạng choạng vào phòng,
nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì thiếu chút nữa là giật mình nhảy dựng lên. Căn phòng làm việc trước nay vốn ngăn nắp sạch sẽ nay ngổn ngang
bừa bộn. Tạp chí, tài liệu, rồi thì bình hoa, cốc chén quăng lung tung,
giống như vừa xảy ra chiến tranh,