
rổ hay không?
"Trên cơ bản
là không sai." Anh hiểu cô muốn hỏi gì. Thật ra thì đâu chỉ bóng rổ, cô
còn cho rằng piano cấp tám và đai đen Taekwondo của anh chui từ đâu ra
không biết.
"Tại sao..."
"Anh hiếu chiến." Anh lại cắt đứt lời của cô, đừng nhìn mắt, anh ho khan để che dấu sự ngượng ngùng.
Cô tức giận đập anh một cái: "Trả lời nghiêm túc một chút có được không,
dù gì cũng là lần tỏ tình đầu tiên của người ta cũng bị anh phá hỏng."
"Vốn dĩ cũng không phải tỏ tình thật." Anh lạnh lùng nói.
"Mặc kệ, dù sao cũng là tỏ tình, anh phải đền lại cho em." Lúc ấy cô không
biết sự thật, lần tỏ tình đầu tiên bị anh phá hoại cô cũng không cảm
thấy chút đau lòng hay tiếc nuối, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Thật là
kỳ quái... Đặc biệt là khi anh ôm lấy cô nói "Cô ấy là của tôi", giây
phút đó thiếu chút nữa cô cho là toàn bộ mọi người đều nghe thấy tiếng
tim đập của mình vang lên...
"Đền lại thế nào? Để cho người khác tỏ tình anh một lần sau đó em phá hỏng?"
Hai người bên cười bên đùa đi về phía trạm xe bus, trời chiều chiếu vào
bóng của họ đổ dài, cái bóng ở phía sau bọn họ đan vào cùng một chỗ thật gọn.
Cùng lúc đó, khắp các góc sân bóng.
"Dì này... Bây
giờ dì có thể đi được rồi..." Giọng nói nho nhỏ của một nam sinh hỏi
người vẫn núp sau người anh, thật là một người kỳ quái, lúc bắt đầu trận bóng anh phải che kín bà ấy, mới vừa rồi còn muốn anh che cho bà ấy
nhích gần đến sân bóng nữa chứ....
Phía sau anh Đường Uyển Như
chui ra, Đường Uyển Như đem khăn che trên mặt giả dạng theo như hình ảnh đặc biệt của "mèo máy Doraemon" cung cấp.
Bà cười nham hiểm: "Có vẻ như là thời điểm tiếp theo cần phải quan sát kĩ hơn rồi."
sssssssssssssss "Mẹ ~ con rất đói~" Đường Tâm Mãn vừa lấy mu bàn tay dụi dụi đôi mắt đang lim dim buồn ngủ, vừa đi vào phòng bếp kêu lên.
Rất yên tĩnh. Phòng bếp trống không, một người cũng không có.
Đúng rồi, hình như trong thoáng chốc nửa đêm hôm qua có một người phụ nữ hấp tấp chạy vào nói với cô là hôm nay họ muốn đi du lịch. Giật gân, đi du lịch làm cái gì?
Không quan tâm xem họ làm cái khỉ gió gì, trước tiên xem có cái gì có thể nhét vào bụng không đã. Đường Tâm Mãn mỉm cười kéo cánh cửa tủ lạnh ra. Mỗi lần mở tủ lạnh tâm trạng của cô vô cùng tốt, có cảm giác như mở ra kho báu.
Thế nhưng cánh cửa tủ lạnh vừa được mở ra, cả khuôn mặt của cô liền xụ xuống.
Trống không! Lại là trống không! Giá cả tăng lên rồi à? Mẹ già muốn ly hôn với chú à? Mất mùa à? Ai đã từng gặp cảnh tủ lạnh của gia đình bình thường trống không chưa?
Để cô sống thế nào đây trời... Cô đói....
"Đại ~~~~ ca~~~~" Tiếng kêu thảm thiết của cô vọng lên trên tầng, lúc này chỉ có Vệ Ý Túc mới có thể cứu cô.
Không ngoài dự đoán, người nào đó còn chìm trong tình trạng của anh ta, bất kể là sáng sớm hay mặt trời đã lên cao vẫn nằm ở trạng thái ngủ.
"Đại ca~" Cô tự động trèo lên giường của anh, kéo cái chăn của anh ra. Có việc cầu người thì không nên dùng kiểu quá kịch liệt gọi anh dậy.
Anh quấn lấy chăn, xoay người, lại ngủ say.
"Đại ca -" Cô tiếp tục nắm lấy một góc chăn kéo ra bên ngoài, dùng sức thật mạnh, "Dậy đi ~~ a!!!"
Vệ Ý Túc bị tiếng thét chói tai của cô đánh thức, khẽ chống người lên,
khóe mắt nâng lên mệt mỏi chỉ muốn ngủ, nhìn thấy cô ngã ngồi ở cuối
giường của anh, dáng vẻ hai tay che mắt. Anh nhíu mày, liếc nhìn cái
chăn bị cô kéo quá thắt lưng anh, thấy rõ ràng liền cười một tiếng rồi
thuận tay kéo chăn lên một cái: "Anh còn tưởng là em không có cảm giác
của con gái chứ."
"Dê xồm!" Hai tay Đường Tâm Mãn che gương mặt nóng bỏng, lên án.
"Tiểu thư à, người bị nhìn hết hình như là anh mà." Anh nhàn hạ đưa hai tay chắp sau gáy, cũng không vội mặc quần áo.
Cô làm sao biết anh đột nhiên lại chập mạch đi ngủ trần truồng như vậy!
"Thích cởi truồng hả! Anh mau mặc quần áo vào đi!" Cô toi rồi, cảm giác
như mình là một tảng đá đang bị dung nham trực tiếp thiêu đốt.
"Từ từ, đợi anh ngủ thêm chút nữa đã." Anh ngáp một cái, chỉnh tư thế thấp xuống, lại chuẩn bị nói chuyện cùng Chu công.
"Đừng mà, đại ca ~ em sắp chết đói rồi." Mặc kệ xấu hổ, dân sinh vẫn là vấn
đề quan trọng hơn, cô buông hai tay nhào qua ôm lấy bắp chân anh giả
khóc lóc.
"Đói? Dì đâu rồi?"
"Nói là đi du lịch rồi."
"Tủ lạnh đâu?"
"Trống không..." Nói đến cái kia làm cô buồn bực.
"À, vậy cùng đi mua thức ăn."
"Hả? Mua thức ăn á?..." Mặt của cô sau khi nghe xong câu nói "à" kia thì
sáng hơn một chút, nhưng ngay lập tức bị câu mua thức ăn của anh khiến
cho bị đả kích biến thành màu đen. Từ trước đến nay cô không thích thức
ăn bán ở chợ, luôn cảm thấy mùi vị rất bẩn, ăn vào thì thấy choáng váng
đầu.
"Không muốn mua? Vậy anh ngủ tiếp." Anh ra vẻ muốn nằm xuống.
"Em đi em đi em đi." Cô không có dũng khí, sửa giọng ngay lập tức.
"Vậy anh dậy đây." Anh hoàn toàn vô tư cứ thế vén cái chăn lên, sau đó mỉm cười chờ phản ứng của cô.
"A -" Nửa giây sau, chợt có tiếng thét chói tai của người nào đó từ trong
phòng anh rồi chạy ra, mà anh thì cười điên cuồng suốt đoạn đường đi
theo cô.
Tên biến thái chết tiệt này. Cô vừ