
ngủ thật là đáng tiếc. Ôi,
lòng anh đang rỉ máu đây này.
"Bởi vì bây giờ là ‘Cỏ mọc chim
bay tiết tháng hai (1)- Lửa chèn cây ánh sầu vương giấc hòe (2)." Đường
Uyển Như ngồi ở ghế phụ vội vàng trả lời, nói xong còn gật đầu như giã
tỏi thể hiện rằng câu nói của bản thân rất có độ tin cậy, "Chính là như
vậy, không sai."
(1): Bài thơ Đường tên Thôn Cư của Cao Đỉnh (Dịch thơ Cao Nguyên)
Thảo Trường Oanh Phi Nhị Nguyệt Thiên/Tháng hai cỏ mọc oanh bay
Phất đê dương liễu túy xuân yên./ Trên đê liễu rủ xuân say hương lòng.
Nhi đồng phóng học quy lai hậu,/Trẻ con nghỉ học về đồng,
Mang sấn đông phong phóng chỉ diên./Thả diều cùng với gió đông trong làng.
(2): Bài thơ Phong Kiều Dạ Bạc của Trương Kế: (Dịch thơ Nguyễn Văn Trình)
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên/Canh tàn chiếc quạ kêu sương
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên/Lửa chèn cây ánh sầu vương giấc hòe
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự/Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền/Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn
"Đúng vậy, đúng vậy." Về Tề Lãng đang lái xe cũng phụ họa. Lời của bà xã nói
luôn luôn không sai . . . . . . Có điều, "Bà xã, lần sau nếu viết câu
tiếp là ‘Trên đê liễu rủ xuân say hương lòng’ thì càng hoàn hảo hơn."
"Không phải là mọi người định đi ngắm cảnh chứ." Đường Tâm Mãn kéo dài giọng nói, hỏi bằng giọng điệu cực kì nghi ngờ.
"Thật là nhìn không ra nổi em còn chút kiến thức thường thức." Vệ Ý Túc liếc xéo cô một cái.
"Ôi, Con không đi, con muốn về nhà. Dừng xe, dừng xe!" Trời ơi! Nơi công
cộng đấy! Cùng mẹ xuất hiện ở nơi công cộng! Cô không muốn đâu !
"Hiếm khi dì có hứng như thế này." Anh kéo bàn tay đang đặt trên nắm cửa của
cô xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo cô đừng có nhiều chuyện.
Xong
rồi, xong rồi. Đường Tâm Mãn lòng đầy suy nghĩ, hôm nay nhất định cô
trúng tà rồi. Không thì sao mà anh ta vừa cầm tay cô, mặt cô lại bắt đầu nóng đến phát sốt thế này. Cô vội vàng đẩy tay anh ra.
"Tâm Mãn. . . . . . Con không muốn cùng mẹ đi chơi sao?" Đường Uyển Như quay đầu lại ra vẻ đáng thương.
Đáng giận, lại còn dùng tình thân làm vũ khí. "Được rồi, được rồi." Tuy
nhiên đối với việc chơi thả diều cô chẳng hề hứng thú chi cả.
Cửa vào bên trái của Vịnh Thái Tử có thảm cỏ lớn cực kì thích hợp để thả
diều. Nó không giống với quảng trường Ngô Sơn, vì đây là thảm cỏ nên độ
bằng phẳng không tốt, chạy đi chạy lại rất dễ bị ngã, nhưng mà ngã cũng
không nghiêm trọng gì.
"A, ~ Vịnh thái tử, tôi đến đây ~" Đường Uyển Như vừa vào cửa công viên đã tràn ngập tình cảm mà kêu to lên, thu hút bao nhiêu người nhìn ngó.
Ôi, cô chết mất. Đường Tâm Mãn
dùng một bàn tay che kín mặt, có mẹ già như thế này thật là xấu hổ. Lại
không thể đoạn tuyệt quan hệ được, chỉ có thể cố gắng đi thật chậm lại,
kéo dãn khoảng cách với mẹ già. Người phụ nữ điên cuồng này không có
quan hệ với cô, thực sự là chẳng có quan hệ gì cả.
"Cuộc đời này
con không có ước nguyện gì lớn, chỉ mong có thể tự do bay lượn. Cuộc đời này con không có ước nguyện gì lớn, chỉ mong có thể tự do bay lượn.
Cuộc đời này con không có ước nguyện gì lớn. . . . . ." Hai tay Đường
Uyển Như làm thành hình chữ thập bắt đầu cầu nguyện.
"Mẹ già, mẹ làm cái gì thế?" Đường Tâm Mãn tò mò hỏi.
"Cầu trời xanh phù hộ đó." Đường Uyển Như trả lời cực kì thản nhiên, cái tư
thế này còn có thể là làm gì nữa , "Nói nhỏ cho con biết nhé, con gái
ngoan, mẹ con từ nhỏ tới lớn, đến tận bây giờ mới được đi thả diều đấy. . . . . . Đây là mục tiêu cả đời của mẹ đó!" Thật sự là kỳ quái. Nhìn
xem, diều của những người chơi khác đều đã bay cao lên trời, vì sao diều trong tay bà đều lăn lóc dưới mặt đất vậy.
"À...." Mặt Đường Tâm Mãn đầy vạch đen, gật đầu ra vẻ hiểu biết, "Vậy mẹ cứ từ từ cầu nguyện đi, con đi ngủ một giấc đã."
"Không được!" Đường Uyển Như trừng mắt, rút con diều trái tim Mawla ra, "Con phải giúp mẹ thả diều!"
"Sao lại thế? Từ nhỏ đến lớn con cũng chưa thả diều bao giờ. . . . . . Mẹ
trừng mắt to như thế làm gì. . . . . . Đến tận bây giờ mẹ cũng chưa từng dẫn con đi, làm sao con biết thả diều?"
Đường Uyển Như chán nản: "Thật là nuôi phí công." Nhưng mà Đường Tâm Mãn cũng không nói sai. Từ
nhỏ đến lớn, bởi vì bà không đi chơi diều, nên cũng không dám mang con
gái theo để mất mặt. Lần này nếu không phải vô tình Vệ Tề Lãng khoe mình là cao thủ thả diều, bà cũng không dám đi.
"Bà xã, con diều đẹp quá!" Cách đó không xa, Vệ Tề Lãng giơ con diều trong tay lên.
Đường Uyển Như chạy tới: "Tới đây tới đây, ông xã, giúp em thả diều, anh cao
hơn em." Vữa nãy cầu nguyện lâu như thế, Thượng Đế cũng nên nể mặt một
tí chứ.
Bà cực kì tự tin cầm dây diều, nhảy lấy đà tại chỗ.
"Bà xã, em đang làm cái gì đấy. . . . . ." Vệ Tề Lãng nghi hoặc. Mặc dù bà
xã luôn luôn đúng, nhưng mà không phải chơi diều đều không cần chạy lên
phía trước sao. . . . . .
"Làm nóng người." Đường Uyển Như quay
đầu lại, tặng cho ông một ánh mắt cực kì nghiêm túc, nghiêm túc, nghiêm
túc, "Chuẩn bị tốt nhé..., em chạy đây..., anh không cần chạy theo em
đâu...."
". . . . . ." Chẳng qua