
ân, con đừng trách em con, công việc đó của học trưởng con thật sự rất vất vả, nó không
nổi nữa."
Nói thì dễ rồi, đi theo học trưởng nhờ vả giải thích
cũng không phải bọn họ! Trạm Tâm Luân nổi giận. "Mẹ, mẹ đừng nuông chiều Trạm Kiến Vũ như vậy có được không? Cũng bởi vì mẹ nuông chiều nó, nó
mới không chịu trách nhiệm như vậy, mỗi công việc đều có lý do để nghỉ
làm, cứ tiếp tục như vậy sao nó tự nuôi sống bản thân được?"
Trạm Kiến Vũ kêu lên: "Dù sao cũng không cần chị nuôi!"
Sợ hai chị em cãi nhau, mẹ Trạm kéo con gái ra khỏi phòng, ở trên hành
lang nhỏ giọng khuyên giải."Kiến Vũ còn trẻ, tư tưởng còn chưa ổn định,
từ từ khuyên bảo nó là được rồi, đừng mắng nó."
"Nếu như nó cứ mãi như vậy thì sao? Mẹ phải nuôi nó cả đời ư?"
"Sẽ không tệ như vậy, ít nhất nó không hư, cũng không có thói quen xấu gì."
"Mỗi tháng tiền điện thoại của nó đến hơn hai ngàn, tiêu tiền vào việc mua
tài khoản game, mua bảo vật ảo, nhưng ngay cả thời gian thử việc của
công ty cũng làm không hoàn thành được, những việc này không phải bản
tính nó tốt thì có thể không so đo."
"Haizz, con cho rằng mẹ không phiền não sao? Mẹ chỉ có một đứa con trai, tương lai chỉ có thể dựa vào nó. . . . . ."
"Nó như vậy có thể có tương lai gì chứ?" Nói gì đến tương lai, hiện tại không phải đều dựa vào cô sao?
Mặt mẹ Trạm lộ vẻ tức giận: "Tâm Luân, con nói em mình như vậy, không thấy quá đáng sao?"
"Con chỉ nói sự thật."
"Chuyện em con để mẹ lo, con lo tốt chuyện của mình là được rồi. Không ai thèm
lấy con, bản thân con cũng không lo lắng sao? Buổi xem mắt vào cuối tuần này, tích cực một chút, gây ấn tượng tốt với người ta."
Làm như
việc cô ế thì nghiêm trọng hơn việc em trai lười biếng ăn xong lại nằm.
Trạm Tâm Luân lên tiếng nói: "Con căn bản không muốn kết hôn. Cha như
vậy, Trạm Kiến Vũ lại như thế, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc kết hôn
thì có gì tốt?"
"Cũng không phải là đàn ông nào cũng đều là như thế, cũng có đàn ông tốt mà!"
"Chính vì "có thể có người đàn ông tốt", mà mạo hiểm cuộc sống của mình sao?
Sống một mình thoải mái dễ chịu, lại không ảnh hưởng đến ai, tại sao
phải phản đối việc không kết hôn?"
"Con đó, chỉ giỏi nhanh mồm
nhanh miệng tranh luận với mẹ về vấn đề đó nhất, bảo con đi xem mắt cũng không phải bảo con lên đoạn đầu đài, cuộc sống của chính bản thân con,
làm mẹ phải sốt ruột thay con, con lại còn có thái độ này. . . . . ." Mẹ Trạm mất hứng.
"Con lại chưa nói sẽ không đi. Con đi làm việc trước, biên tập hối thúc yêu cầu bản thảo."
Trạm Tâm Luân bay về phòng của mình.
Gửi thanks Cẩu Kỷ chạy đến bên chân cô mè nheo, cô mở hộp thức ăn cho mèo ra, đổ vào
chén nhỏ, Cẩu Kỷ ăn ngấu ăn nghiến, cô khẽ vuốt bộ lông mềm mượt của nó, Cẩu Kỷ cực kỳ vui thích, khò khè khò khè biểu đạt sự vui thích của nó.
Cô mỉm cười. Niềm vui sướng của loài mèo rất đơn giản, có đôi khi thật
mong ước được làm mèo, nhảy ra từ cửa sổ, nhảy khỏi những thứ nhàm chán
này, đến một cuộc sống ung dung tự do tự tại.
Khi đã biến thành
mèo, dạo chơi trên phố, khát thì uống nước mưa, đói bụng thì. . . . . .
lục lọi thùng rác? Chiếc mũi thanh tú của cô nhăn lại, không được, lục
lọi rác rến thật là ghê tởm, ngộ nhỡ bị bệnh cũng rất phiền toái, xe
chạy trên đường cũng rất nguy hiểm, muốn làm mèo, có lẽ phải cần một
người chủ tốt chăm sóc, lúc bệnh thì có bác sĩ tốt chăm sóc chữa trị.
Cô lại nghĩ tới bác sĩ Quản. Nghe giọng điệu của anh, anh thì ngược lại có chút mong chờ vào hôn nhân.
Cô khẽ dẩu môi. Đàn ông đương nhiên chào đón hôn nhân, bởi vì có thể lấy
vợ về làm việc nhà, gánh vác một phần chi tiêu trong gia đình, cớ sao mà không làm? Hơn nữa cũng giống như công việc, phụ nữ gánh vác việc nhà
tương đối nhiều, cô viết bản thảo rất bận, phải đọc sách, tra cứu tài
liệu, đuổi theo bản thảo. Lúc đó trời đất mù mịt, tính khí không tốt,
không có tâm trạng phục vụ chồng, cô quản mọi thứ không tốt như mấy
người dâu hiền vợ thảo, về việc này cô rất hiểu rõ mình.
Cô mở máy vi tính, điện thoại vang lên, là biên tập.
"Tâm Luân, em đi đâu đấy? Chị đã gọi nhiều lần, nhưng em đều không bắt máy."
"Em vừa mới đưa mèo đi khám bác sĩ. Em biết chị muốn hỏi điều gì, bản thảo
cũng sửa xong rồi, viết nhanh một chút, sẽ hoàn thành kịp."
Biên
tập thở phào một hơi: "Ừm, em thật tốt! Yêu em chết mất! Thật là ngại,
vì tác giả kia đột nhiên xảy ra chuyện, tạm thời muốn em xuất bản thay,
còn về phần bản thảo sắp tới của em, sau này chị sẽ giúp em kéo dài thời gian."
"Nhưng, hẳn là phải có tác giả khác tốt hơn em chứ?" Tư
cách và sự từng trải của cô không phải sâu sắc nhất, cũng không phải là
tác giả nổi tiếng nhất của nhà xuất bản, lại tìm cô thay, cô rất bất
ngờ.
"Chuyện này đã được suy xét, em có danh tiếng và số lượng
độc giả nhất định, số lượng sách bán ra ổn định, hơn nữa em cũng liên
tục viết bản thảo, viết cũng tốt, bọn chị định tiếp tục nâng em lên, đẩy mạnh số lượng sách bán ra, trong tương lai còn có thể sắp xếp cho em
tham gia nhiều dự án sách. . . . . ." Biên tập hăng hái phân tích.
Trạm Tâm Luân cười nhạt. Xem đi, cô