
g không giống người đã ba mươi tuổi . . . . . . Bóng lưng cô thon thả, tay phải xách cái lồng 5kg, đối với cánh tay mảnh
khảnh của cô mà nói, không phải rất nặng sao? Cũng không thấy cô đi cùng ai, có phải cô chỉ có một thân một mình không? Rõ ràng là một người phụ nữ tốt, sao lại không có người đàn ông nào biết thưởng thức? Yêu thương mèo như vậy, sao lại không quan tâm đến bản thân mình? Rốt cuộc anh vẫn không hỏi được. Vấn đề này quá đường đột, anh có thể đoán được cô sẽ
nhẹ nhàng cau mày, dùng kỹ xảo né tránh không đáp -- sau đó sẽ không tới nơi này nữa. Cô không thích người ta can thiệp vào chuyện riêng tư của
mình, trực giác anh mách bảo như thế.
Nhưng, mới ba mươi tuổi,
đang là khoảng thời gian rực rỡ nhất tươi đẹp nhất của đời người, sao
lại có ý nghĩ ảm đạm lập di chúc như thế? Cô nói là bỗng nhiên xúc động
mà nghĩ như vậy, anh không cho là như vậy, không có ý nghĩ nào lại tự
nhiên xuất hiện, nhất định là đã tích lũy trong một thời gian dài, ấp ủ
mãi, cuối cùng khiến cho cô cảm thấy di chúc của 50 năm sau hay là của
hiện tại, cũng không có gì khác biệt, cuộc đời của cô đã không còn cơ
hội khác, lựa chọn khác. . . . . .
Nhớ đến tâm trạng của cô khi
nói những lời này, cảm thấy rất thê lương, quá khứ của cô không vui vẻ
sao? Xem ra cô nhã nhặn dịu dàng lịch sự, có tâm sự nặng nề không muốn
người khác biết? Anh suy suy đoán đoán, thất thần rất lâu, cho đến khi
em trai "yêu quý" đã chuồn ra ngoài trở về.
"Anh, anh đang làm gì vậy?" Làm gì mà hướng về phía cửa chính ngẩn người? Quản Trình Hoằng
quay đầu nhìn về phía cửa chính, A Ma ở ngay cạnh cửa ngẩng đầu kêu gâu
gâu với anh.
"Không có gì." Quản Mục Đông cầm lấy dây xích, dắt
Cẩu Nhi Lĩnh về lồng: "Buổi chiều em đừng chạy lung tung nữa, tối nay
phải ăn cơm với cô, em nhớ chứ? Đừng như chủ nhật tuần trước, không ai
biết em chạy đi đâu, gọi điện thoại cũng không gọi được."
"Lần đó đúng lúc điện thoại em hết pin mà! Hôm nay em nhớ mà, đặc biệt hủy mọi cuộc hẹn, nhất định sẽ đúng giờ --"
"Cuộc hẹn gì? Em có bạn gái rồi hả?" Quản Mục Đông nghe thấy đầu mối.
"Không phải, là bạn mới quen, nói chuyện rất hợp ý, định nói hai người đều
rảnh, thì cùng ăn một bữa cơm. . . . . ." Quản Trình Hoằng nói lảng ra
chuyện khác, nhưng trước ánh mắt sắc nhọn của ông anh, đành phải thành
thật thừa nhận.
"Là anh Quang, anh ấy muốn biết gần đây chúng ta sống như thế nào, hẹn em ăn cơm, muốn trò chuyện đôi chút."
Quả nhiên là anh ta, Quản Mục Đông lên tiếng: "Không phải liên lạc với anh ta thì chúng ta đã sống rất tốt."
"Anh, sao anh có thể nói như vậy?" Quản Trình Hoằng phản đối: "Anh Quang coi
chúng ta như là bạn bè, anh ấy rất quan tâm đến chúng ta đó!"
"Anh biết, anh chỉ hy vọng em hạn chế tới lui với anh ta."
Tuổi trẻ nông nổi, khoảng thời gian đi theo anh Quang có lẽ là khoảng thời
gian kích động mạo hiểm nhất trong cuộc đời anh, cũng là khoảng thời
gian anh không muốn quay lại nhất, tuy hai bên đều có tình có nghĩa là
bạn bè tốt của nhau, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức có thể, không muốn
liên hệ đến mấy người đó. . . . . .
"Ăn một bữa cơm cũng đâu có
sao, vả lại anh vẫn còn liên lạc với anh ấy, thỉnh thoảng anh ấy tới nhờ anh giúp, anh vẫn giúp anh ấy."
"Anh làm việc có chừng mực,
không cần em quản. Nói tóm lại sau này anh không đồng ý, không cho phép
em gặp anh Quang nữa, biết không hả?"
"Em cũng có chừng mực, em
rất kính trọng anh Quang, anh ấy coi em là bạn tốt, em cũng vậy, bạn bè
thân thiết gặp nhau đâu có sai. Hơn nữa," Quản Trình Hoằng cắn răng: "Em đã bỏ hẳn rồi, lúc trước em đụng vào cái đó, không liên quan đến anh
ấy, anh không thể trách anh ấy."
"Anh đương nhiên không trách anh ta." Là lỗi của anh, của người anh trai này, không thể trách người
khác. Quản Mục Đông nói sơ: "Dù sao nếu như em lại tự tiện đi gặp anh
ta, anh sẽ khấu trừ vào tiền lương của em."
Quản Trình Hoằng trố
mắt: "Đâu có giống nhau? Anh Quang và công việc là hai việc khác nhau,
em chưa bao giờ đến muộn về sớm, mỗi ngày đều chăm chỉ tắm chó rửa mèo. . . . . ."
"Anh là ông chủ của em, anh thích trừ thì trừ." Hừ, sao nào?
"Chưa từng thấy ông chủ nào『chó má』như vậy. . . . . ." Quản Trình Hoằng nói thầm.
"Nói tiếp thì bắt đầu khấu trừ."
Quản Trình Hoằng giơ ngón giữa với bóng lưng của ông anh trai.
"À đúng rồi, cô muốn em nhắc nhở anh, buổi xem mắt vào ngày chủ nhật hẹn ở nhà hàng đó, bảo anh đừng quên. Lần này đối tượng xem mắt hình như là
một tác giả, viết sách."
"Anh không quên." Quản Mục Đông thở dài, thật sự đã kiệt sức: "Lần sau nói với cô, đừng sắp xếp cho anh nhiều
buổi xem mắt như vậy, mỗi tuần đều đi xem mắt, anh cũng không có thời
gian tìm hiểu mấy vị tiểu thư đó, sao có thể tiến thêm một bước, qua lại với nhau?"
Cha mẹ mất sớm, là cô nuôi lớn hai anh em bọn họ, coi bọn họ như con của mình, họ cũng coi cô như mẹ của mình. Cô không kết
hôn, đối với hôn sự của anh cũng rất tích cực.
Haizz, anh thật sự không quan tâm đến việc có kết hôn hay không, độc thân cũng rất thoải
mái dễ chịu, chỉ là anh không muốn khiến cô lo lắng