
, một phần cũng ôm ấp tâm trạng tìm kiếm vận may, nói không chừng thật sự sẽ giúp anh gặp
được một cô gái tốt, vì vậy đối với việc xem mắt vẫn phải cố gắng tham
dự.
"Bởi vì cô rất mong anh mau chóng kết hôn, em cũng vậy, anh
cũng ba mươi tuổi rồi, có sự nghiệp có tiền tiết kiệm, theo lý mà nói
hẳn là rất có giá, bán rất chạy, sao ngay cả bạn gái cũng không có?"
Quản Mục Đông cười nói: "Có lẽ là do anh đần, không biết dỗ phụ nữ?"
"Đúng, anh rất đần," Quản Trình Hoằng khẽ nói: "Mấy lần hẹn trước đều nói về
quá khứ của anh với người ta, nói bản thân anh thì thôi đi, còn nói thêm về em, đương nhiên sẽ dọa người ta chạy mất."
"Em là em trai của anh, là người nhà của anh, muốn ở cùng với anh dĩ nhiên sẽ phải chấp
nhận em, cái này thì có gì không đúng?" Anh cũng không muốn giấu giếm.
Quản Trình Hoằng rất cảm động, nhưng vẫn mạnh miệng cãi lại: "Buồn nôn quá.
Dù sao anh cũng sẽ qua lại với bạn gái, đừng nói vội chuyện quá khứ,
trước tiên hãy làm cho cô ấy khăng khăng một mực hết lòng yêu anh rồi
sau đó hãy nói, được không?"
"Anh biết rồi!" Đối tượng lần này là một vị tác giả, không phải cũng giống Trạm tiểu thư sao? Vị trạm tiểu
thư thần bí này, anh thật sự không đoán ra loại sách mà cô ấy viết, tiểu thuyết võ hiệp ư? Hay là khoa học viễn tưởng? Chắc chắn không phải tiểu thuyết tình yêu, anh không thể tưởng tượng được tình yêu do một cô nàng không ôm hi vọng kết hôn viết ra thì sẽ có tình tiết lãng mạn gì được
cơ chứ.
Tuổi cô xấp xỉ anh, chắc là cũng có kinh nghiệm đi xem
mắt chứ? Chẳng lẽ cho rằng không gặp được đối tượng tốt? Thật sự đã
quyết định nuôi mèo, sống cả đời như thế? Anh không khỏi cảm thấy tiếc
hận thay cho cô, cũng vì đàn ông trong thiên hạ mà cảm thấy tiếc hận,
người phụ nữ yêu mèo như thế, chắc chắn có một trái tim thiện lương,
trong hội chợ hôn nhân những người phụ nữ có chất lượng tốt như vậy rất
ít. . . . . .
--- ------
Aaa, thật đáng xấu hổ! Xấu hổ chết đi được!
Trên đường về nhà, vừa nghĩ tới những câu nói ngu xuẩn tại phòng khám, Trạm Tâm Luân liền muốn che mặt rên rỉ than vãn.
Cô là tác giả, xuất bản được 10 quyển tiểu thuyết, còn tưởng rằng cái loại tình huống không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ do tác giả tự tạo ra, mấy lần cô cũng từng dùng tình tiết phụ trợ để đẩy lên cao
trào, hiệu quả không tệ, nhưng chỉ là tình tiết, đâu thể xảy ra trong
đời sống hằng ngày? Ai biết lại quản không tốt cái miệng của mình? Nhưng việc này lại xảy đến với cô, hơn nữa còn nói ra những lời nói chấn động như vậy! May là, người ta không cười cô, lại còn rất căng thẳng, cho
rằng cô nghĩ không thoáng. . . . . . coi cô như người có khuynh hướng tự sát? Kì lạ nhất chính là anh ta còn nghiêm túc nói sẵn lòng giúp đỡ cô. Cô mỉm cười.
Lúc trước do bác sĩ khám cho Cẩu Kỷ chuyển đi, mới
tìm đến vị bác sĩ Quản này, anh tươi cười cởi mở thẳng thắn, rất thích
nói chuyện, cô đã từng thấy anh nói chuyện phiếm với mấy người chủ thú
cưng, chuyện trò vui vẻ, cô từng chú ý đến ánh mắt ái mộ của mấy người
phụ nữ đưa vật nuôi đến khám, người phóng khoáng một chút thì trực tiếp
hẹn anh, anh bao giờ cũng khéo léo từ chối.
Đối với người ít nói
như cô, anh vẫn có thể nói không ngừng, anh không làm ra vẻ thân quen,
không vì nghe nói cô đang viết sách, mà liền hỏi đến bút danh của cô,
tiền nhuận bút của cô, anh sẽ dẫn dắt cô nói chuyện -- dẫn dắt cô nói về con mèo của mình, để anh có thể càng hiểu rõ hơn về tình trạng của con
mèo yêu dấu của cô, để chăm sóc tốt hơn.
Anh đối xử với mọi người nhiệt tình, đối đãi với động vật dịu dàng lại kiên nhẫn, cho nên khi ý
nghĩ lập di chúc chợt hiện lên trong đầu thì điều đầu tiên cô nghĩ đến
là có thể đem mèo yêu gửi gắm cho anh, cho nên mới có thể không cẩn thận sơ ý nói ra. . . . . .
Chương 1: (2)
Trạm Tâm Luân về đến nhà, chỉ thấy mẹ mình và dì Lưu hàng xóm đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Vừa thấy dì Lưu, Trạm Tâm Luân lập tức có cảm giác không ổn, nhưng mà vẫn lịch sự gật đầu chào."Dì Lưu."
"Tâm Luân à, lại đưa mèo ra ngoài sao?" Dì Lưu nhìn cô mở lồng ra, một con
mèo trắng chạy ra như một làn khói, xông lên cầu thang."Con tiêu tốn
không ít thời gian lo cho mèo, nếu đem một nửa thời gian đó nghĩ cho
mình thì đã lập gia đình từ lâu rồi!"
"Đúng vậy đó!" Mẹ Trạm phụ
họa: "Chị thật sự nghĩ không thông, rõ ràng lúc nuôi nấng nó cũng không
có gì khác lạ, sao có thể đến ba mươi tuổi rồi mà vẫn không ai thèm lấy? Đã nhiều năm không yêu đương rồi, cả ngày ru rú ở nhà viết bản thảo,
còn xuất bản được mấy chục quyển sách, còn là sách viết về tình yêu, chị cũng không hiểu nó lấy linh cảm ở đâu ra?"
Xem ra sắp tiếp tục
đi vào chủ đề cũ rích, Trạm Tâm Luân chỉ muốn trốn tránh."Con còn phải
viết bản thảo, lên lầu trước, mẹ và dì cứ từ từ trò chuyện--"
"Đợi chút, Tâm Luân!" Mẹ Trạm gọi con gái lại: "Dì Lưu của con vừa giúp con
chọn một đối tượng thích hợp, thu xếp cuối tuần này ăn cơm cùng người
ta, con nhớ sắp xếp thời gian rảnh vào buổi trưa đó."
Dì Lưu cười mỉm: "Lần này là một vị bác sĩ thú y, dáng vẻ rất tuấn tú, chắc