
ng nổi loại ý kiến này.
Khánh Hỉ nói xong ngẩng đầu ngơ ngác
nhìn chằm chằm Tuấn Lạc, chỉ thấy người ngồi kia vẫn cười đến tà mị mà
hơi lạnh lại tản ra khắp nơi.
“Thôi, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi ” Tuấn Lạc thu ánh mắt.
“Về phần Lũng Tịch Ngọc…… Tội thần chi
nữ, không xứng có hài tử của trẫm, ban thưởng nàng một chén rượu độc,
đưa nàng tới hoàng tuyền với cha nàng đi” Hắn lạnh như băng nói.
Hắn lạnh run, nam nhân này thật sự đã
không còn là đứa nhỏ ngày trước nữa…… Hắn hiện tại mới là một Hoàng
Thượng chân chính, là một cửu ngũ chí tôn cúi đầu nhìn thiên hạ, là quân chủ nắm trong tay sinh mệnh cả một quốc gia. Hắn muốn người khác sống
người khác phải sống, hắn muốn người khác chết, người khác phải chết.
Khánh Hỉ không khỏi đổ mồ hôi lạnh liên tục, nếu Tuấn Lạc muốn tính toán với hắn, chỉ sợ hắn đã đầu một nơi thân một nẻo.
“Khấu tạ hoàng ân —” Khánh Hỉ lại dập đầu,“Lão nô đi làm”
Khánh Hỉ vừa dứt lời tạ ơn, cửa thư phòng đã bị người đẩy ra —
Phiêu Tuyết đứng ở cửa, trong mắt không có một tia ấm áp, sau khi nàng rời đi vẫn rối rắm đứng bên ngoài, một
mặt muốn biết Lũng Tịch Ngọc rốt cục có chuyện gì, một mặt lại không
muốn để ý đến chuyện hậu cung, cuối cùng thật sự không nhịn được tò mò
đi tới, vừa đúng lúc nghe được câu nói cuối cùng của Tuấn Lạc, Lũng Tịch Ngọc thế nhưng đang mang đứa nhỏ của hắn!! Mà hắn thế nhưng…… Hắn sao
có thể tuyệt tình như vậy?
“A Li, tại sao ngươi lại biến thành như vậy, hổ dữ cũng không ăn thịt con, sao ngươi còn có thể dữ hơn cả hổ?”
Tuấn Lạc nhìn tiểu nữ nhân đứng ở cửa, nàng không phải đã đi rồi sao?
Sự chán ghét trong ánh mắt Phiêu Tuyết lay động thật sâu Tuấn Lạc.
“Đây chính là đế vương gia” (gia đình
đế vương) Đối mặt với sự chất vấn thẳng thừng của Phiêu Tuyết, Tuấn Lạc
cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Phiêu Tuyết nhìn Tuấn Lạc, trong giọng
nói có nhiều bi thương: “Nếu đây là đế vương gia, ta đây rốt cục đã hiểu được câu nói tương truyền nhiều thế hệ kia: Vô tính nhất là đế vương
gia, ha ha, quả là vậy……” Bàn tay giấu trong ống tay áo của nàng nắm
chặt,“Nhưng, ngươi rõ ràng có thể giữ lại cho nàng một mạng, rõ ràng có
thể giữ lại cho đứa nhỏ của nàng một mạng! Kia không chỉ là đứa nhỏ của
nàng, kia cũng là hài tử của ngươi!”
Tầm mắt Tuấn Lạc dời về nơi khác, không trả lời bất kỳ chất vấn nào của nàng.
Đó là hài tử của hắn, từ cái nhìn của
hắn, kia không chỉ là hài tử của hắn mà còn là lợi thế lớn nhất trên tay Lũng thị, hắn cười, nếu bây giờ hắn không nắm trong tay kinh thành và
toàn bộ Đông Ly thì sao? Đứa nhỏ này sẽ thành bùa đòi mạng hắn! Hắn
thống hận đứa nhỏ này!
Phiêu Tuyết cuối cùng lại liếc nhìn Tuấn Lạc một cái, trong mắt không thể che dấu nổi thất vọng: “A Li, ta nhìn nhầm ngươi ”
Phiêu Tuyết nói xong kiên quyết quay đầu, ra khỏi thư phòng.
Tuấn Lạc giật mình trong nháy mắt, chân mày nhướng lên,“Ha ha, thật không……”
Hắn làm cho nàng thất vọng rồi. Hắn
biết, hắn ngay từ đầu đã tính kế nàng, lợi dụng nàng, từ khi hắn bắt đầu diệt vây cánh Lũng thị, từ khi hắn ra lệnh tru di cửu tộc, từ khi hắn
nhẹ nhàng bâng quơ với cái chết của Vệ Lương Ngữ, hắn đã khiến nàng thất vọng rồi.
Nhưng nàng đã quên, hắn tuy là A Li của nàng, nhưng cũng là Tuấn Lạc trong lòng người khác. Hắn không có khả
năng đối đãi với người khác giống như đối đãi với nàng, nếu hắn nương
tay, hắn sẽ mất đi tất cả những thứ khốn khổ mới đoạt lại này.
Khánh Hỉ nhìn bóng dáng Phiêu Tuyết, lại nhìn Tuấn Lạc, hỏi: “Hoàng Thượng, chuyện này……”
Tuấn Lạc khoát tay áo, đi xuống đi.
Khánh Hỉ chuẩn bị khom người lui ra.
Tuấn Lạc trầm ngâm một tiếng, nhỏ như
một tiếng thở dài “Tội thần chi nữ Lũng thị thị sủng mà kiêu, không nhìn thấy kỷ cương, làm hại hậu cung, vốn nên ban chết nhưng niệm tình trong người mang long chủng, miễn tội chết, lột bỏ danh vị, cấm túc mười
tháng, dời điện thị dưỡng”
Khánh Hỉ lại quỳ xuống thay Lũng Tịch Ngọc lĩnh ân.“Vâng, Hoàng Thượng”
Lúc này Khánh Hỉ mới có thể chính thức
lui ra, để lại một mình Tuấn Lạc trong thư phòng, nhìn về phía giấy mực
trên bàn, đặt bút xuống.
Lá thư chuyển nhanh tới và vấn đề về
quốc khố vẫn còn để đó, nhưng hắn không hề động đậy, sau đó lại xoay
người hướng ra cửa sổ, chỉ nhìn thấy những bông hoa trên giàn hoa tử
đằng theo gió bay bay, như thế nào cũng không nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận pha trà của Phiêu Tuyết nữa. Phiêu Tuyết đi phía sau Như Tuyết Các,
nhìn cây cỏ nơi này mọc thành bụi, thật là một cảnh tượng hoang vu, hôm
đó nàng vừa mới cùng Tuấn Lạc đi ngang qua nơi này, mọi chuyện phát sinh mấy ngày này từng màn lướt qua đầu, gặp nhau trong Lê Mộng Viên, nhận
sai người; Tuấn Lạc đầy kinh ngạc trong Súc Viên, trêu chọc; một màn
không chịu nổi trong Thủy Ba đình, đau xót; Phiêu Tuyết nhìn theo đường
nhỏ tới cánh cửa kia, hôm qua ra ngoài bằng cánh cửa này, nhìn thấy một
đám người náo nhiệt, có lão chưởng quầy Trương, có Vương Ngũ Vương Lục,
còn có tên Trương Mặc hát hí khúc trên đài. Phiêu Tuyết đến gần cửa gỗ,
hôm nay từ nơi này đi ra ngoài, sẽ gặp phải cái gì? Phiêu Tuyết đoán
không