Pair of Vintage Old School Fru
Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324392

Bình chọn: 9.00/10/439 lượt.

ng”

như cô có thể hòa hợp với mẹ chồng được hay không là một câu hỏi khó. Họ đành đồng ý chấp nhận lễ cưới của con nhưng chưa cho cô được về ở nhà

trai luôn.

Ba mẹ cô tin rằng trong quãng thời gian cô chưa sinh

nở có thể gần gũi với mẹ chồng hơn. Mẹ anh là người hiền từ, hôm nào

cũng mang canh bổ tới hoặc đến đưa cô ra ngoài đi dạo.

Nhưng bị kịch thường xảy ra vào lúc người ta không ngờ đến nhất.

Đó là một ngày trời nắng đẹp.

Khi ấy cô đã mang thai được 4 tháng, cái thai thỉnh thoảng đã biết quẫy đạp.

Cho dù thời điểm đó, anh đối xử với cô vẫn chỉ đều đều, nhưng nghĩ đến sinh linh bé nhỏ sắp chào đời, cô không để ý gì nữa.

Canh hàng ngày vẫn do mẹ anh mang tới đều đều. Điều này khiến ba mẹ cô rất cảm kích với gia đình thông gia.

Một hôm, ba mẹ cô tổ chức một bữa tiệc ở nhà một người bạn, cô đang bụng mang dạ chửa không đi được nên có mẹ anh tới chăm lo.

Uống hết chỗ canh bổ mẹ chồng mang tới, cô theo bà ra ngoài phố đi dạo.

Khi hai người đang đi qua một sườn dốc, mẹ anh quay sang nói: “Con gái tốt thế này đáng tiếc quá, bát tự không tốt!”

Trong lòng cô rất ngạc nhiên, không hiểu ý của mẹ chồng là gì bèn định quay

sang hỏi. Bỗng nhiên, cô thấy một lực mạnh đẩy về phía mình, cô bỗng mất thăng bằng rồi ngã lăn xuống sườn dốc.

Khi cô lăn từ sườn dốc xuống vẫn kịp nhìn thấy một tia tàn nhẫn trong khóe mắt của mẹ anh.

Sau đó trời đất quay cuồng.



Khi tỉnh lại cô đã thấy mình trong bệnh viện. Sau đó cô được bác sỹ thông

báo đứa con trong bụng không cứu được, do cô lăn từ trên dốc xuống gặp

phải chấn động mạnh nên sau này khả năng làm mẹ cũng không còn nữa; và

dường như cô phải uống loại thuốc gì không tốt cho thai nhi… Lúc bấy giờ ba mẹ cô mới nhớ ra những bát canh của mẹ chồng tương lai…

Sau

khi mọi chuyện xảy ra, Dương Quang và mẹ biến mất như là nước bốc hơi

trong ánh nắng, cũng không còn tin tức gì nữa. Điều kỳ lạ hơn, cái tên

Dương Quang cũng biến mất hẳn trên diễn đàn thơ văn, dường như người đó

cũng đã biến mất trong ngày định mệnh đó.

Cho đến tận mười năm sau, cô vẫn không lý giải được hành động của mẹ anh, càng hoài nghi về chuyện anh ra đi không lời từ biệt.

Đường Đường xuất viện phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian.

Một ngày kia, cô nhận thấy ba mẹ mình đã già đi nhiều, tóc cũng bạc không ít.

Vào thời khắc ấy, cô thấy hận đến tận sâu tim gan… Hận bản thân bất hiếu,

ngay từ đầu không chịu nghe theo lời của ba mẹ; đau đớn, đau vì người

đàn ông mình yêu thương sâu đậm đã làm tổn hại đến cô, ra đi không lời

giải thích.

Cô không thể đối diện với nỗi buồn và sự già nua của ba mẹ, cũng không đối diện được với những ánh mắt nghi ngờ của bạn bè

nơi đây. Thế rồi trong một buổi chiều hoàng hôn, cô đóng gói đồ đạc,

viết lại một bức thư gửi ba mẹ rồi đi Bắc Kinh.

Mùa thu năm 2001, cô gái hai mươi tuổi Đường Đường chỉ có trong tay tấm bằng cao đẳng, không có bất cứ kinh nghiệm gì.

Tới Bắc Kinh, cô chọn cho mình một căn phòng thuê rẻ tiền dưới tầng hầm.

Đầu tiên, cô đi làm hiệu đính cho các nhà xuất bản, hiệu sách, tạp chí,

ngoài ra cô còn viết bài gửi báo.

Cuối cùng, một bài báo của cô đạt được giải nhất toàn quốc.

Ngày lĩnh thưởng, tòa soạn chợt nhận ra đây chính là cô gái thường đến hiệu

đính, từ đó họ đã nhìn cô bằng cặp mắt khác. Sau đó, các tòa soạn báo

khác cũng mời cô viết bài, khi đã có kinh nghiệm biên tập, Đường Đường

nhận công việc biên tập sách cho một công ty văn hóa. Đồng thời cô cũng

bắt đầu học được cách viết văn cho hợp với thị trường.

Cũng vào

năm này, Đường Đường đã quen được Văn Văn ở một hiệu sách. Do hai người

cùng thích một quyển sách nhưng cửa hiệu chỉ còn lại một quyển, cô và

Văn Văn cùng muốn mua, sau một hồi tranh chấp, cuối cùng Đường Đường mua được nhưng lại nhường Văn Văn đọc trước.

Do sự đồng điệu về tâm hồn, cô và Văn Văn bắt đầu kết thân nhau. Nhờ Đường Đường truyền những

kinh nghiệm về biên tập cho Văn Văn, cô không những phỏng vấn thành công ở nhà xuất bản, sau đó còn tự mình biên tập.

Văn Văn vào nhà

xuất bản không lâu thì quen với một cô gái rất thú vị, đó chính là Tiểu

Mỹ. Sau đó Văn Văn giới thiệu Tiểu Mỹ cho Đường Đường, họ cùng học hỏi

được những kinh nghiệm về cách Đường Đường viết lách.

Vào những ngày mùa thu năm 2003, ba cô gái đã sống rất vui vẻ và hòa thuận với nhau.

Đường Đường kể xong câu chuyện về mình, rồi đến Văn Văn và Tiểu Mỹ, khi đó trời cũng bắt đầu sáng.

Ba cô gái say không biết trời đất gì nữa rồi ai nấy về phòng của mình, Bình Tử lại một mình thu dọn bãi chiến trường. Bước đi trên con đường quen thuộc, thấy anh đang ngập ngừng ở đó. Vội

quay người đi trộm gạt nước mắt, không để anh biết trái tim đã vỡ vụn.

Nghe một bài hát cũ, chợt nhớ rằng anh từng thích nó. Ngẩng đầu lên hít thật sâu, để nước mắt không chảy xuống.

Mình đã gặp nhau quá sớm, không biết thế nào là sự trân trọng, cũng không biết thế nào là ăn ý.

Gặp lại quá muộn, hiện tại có quá nhiều chần chừ.

— “Không hẹn mà cùng”

Lý Cường đi bộ một mình trên đường, khuôn mặt tức tối.

Mọi người ngồi đối diện với nhau.

Lý Cường ngẩng đầu lên: