
hẹ nhàng nói: “Mấy lời cô gái ấy nói rất có lý.”
Tiểu Mỹ lạnh lùng tiếp lời: “Nhưng không phải người đàn ông nào cũng nghĩ được như anh đâu.”
Đường Đường khoanh tay lại, nhìn có vẻ hơi rùng mình.
Văn Văn ôm ngang vai bạn: “Cậu sao không?”
Đường Đường lắc đầu, “cặp đôi này trước đây mình gặp mấy lần rồi. Khoảng năm
năm trước mình gặp họ hẹn hò rất ngọt ngào ở đây, ba năm trước họ kết
hôn chưa lâu lại gặp cãi nhau ở đây, sau đấy hình như anh ta có xin lỗi
cô gái…”
Tiểu Mỹ vỗ nhẹ vào vai bạn, “dù sao cũng là chuyện của nhà người ta mà.”
Đường Đường gật đầu, “ừ, chẳng qua mình thấy ớn lạnh thôi.”
Dưới ánh hoàng hôn phản chiếu bóng dáng của bốn người xuống nền đường.
Họ quay lại quán ăn. Đường Đường và Văn Văn ngồi một bên, Bình Tử và Tiểu Mỹ ngồi hướng đối diện.
Tiểu Mỹ cầm tờ thực đơn gọi mấy món ăn, đưa cho người phục vụ rồi cười bảo:
“Bình Tử hôm nay đã hào phóng thế chúng ta không thể tiết kiệm tiền cho
anh ấy đâu nhé.”
Bình Tử vừa rót trà cho ba cô gái vừa bảo: “Hôm nay, là ngày anh lấy được tiền nhuận bút sách, muốn mời ba cô nương
xinh đẹp đi ăn một bữa, cũng là để muốn cảm ơn mọi người đã quan tâm
giúp đỡ anh trong những ngày qua.” Nói xong anh quay mặt sang nhìn Đường Đường.
Đường Đường xoay đầu nhìn sang một bên không nói gì.
Tiểu Mỹ: “Sau này anh phải chú ý tiết kiệm đấy. Mấy tập thơ của anh tụi em
đang quyết toán thành sách, nếu anh muốn làm cho tinh xảo một chút thì
cũng phải đầu tư không nhỏ đâu, vậy nên bình thường anh cũng cần chi
tiêu cho tiết kiệm đấy.”
Văn Văn uống cạn cốc trà rồi lại tự rót cho mình một chén nữa, tiện tay đưa cho Bình Tử, vẻ mặt an ủi: “Anh yên tâm đi, thiết kế bên trong và trang trí hình ảnh minh họa đều do Đường
Đường tự tay làm miễn phí cho anh, còn việc sắp chữ, in ấn đều là do một nhà in bọn em thường hợp tác làm ăn cùng, giá cả cũng hợp lý thôi. Dù
sao mình lần này cũng chỉ xuất bản khoảng 2000 cuốn, nếu anh không muốn
bán ra thị trường thì dùng mang đi tặng cũng được, anh cũng không phải
lo đến việc tìm các kênh để bán. Trên trang cá nhân Weibo nên giới thiệu sách mới của mình cũng sẽ dễ nhận được sự chú ý.”
“Ôi, chính là anh ta!” Bình Tử nói nhỏ khi thấy một người đằng sau Đường Đường và Văn Văn.
“Ai cơ?” Tiểu Mỹ hỏi giọng nhạc nhiên.
Bình Tử chỉ tay về phía trước, “là một người hợp tác cùng Phi tên Quang Tử. Không biết bây giờ anh ta sống thế nào.”
Đường Đường đang uống trà, nghe thấy hai từ “Quang Tử” thì giật mình, phun toàn bộ nước trà vào chén.
Văn Văn vỗ nhẹ vào vai bạn, “sao thế? Uống trà mà cũng bị nghẹn à?”
Đường Đường đặt tách trà xuống, nhìn theo hướng chỉ tay của anh, nơi đó có
hai người đàn ông đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau. Người đàn ông
đó đeo kính, khoảng ba mươi tuổi, phong thái khá nho nhã, đó chính là
Quang Tử. Còn người đàn ông ngồi đối diện có vẻ trẻ hơn, tác phong cũng
nhã nhặn lịch sự.
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng nói: “Em biết Quang Tử, bên
công ty anh ta thường xuyên có bản thảo bán cho mấy nhà xuất bản. Vì có
những loại sách bị nghi dính án sao chép lậu nên nhà xuất bản bên em
không dám hợp tác, nhưng cũng có mấy hiệu sách lậu vẫn hợp tác cùng bán
đầu sách ra với giá rẻ. Tuy vậy họ vẫn không hợp tác được với những nhà
biên tập có kinh nghiệm, cuối cùng nảy sinh chuyện tranh chấp bản quyền. Nhà xuất bản đấy chịu kiện tụng lùm xùm suốt trong một thời gian.”
Văn Văn mỉm cười, khoác vai Đường Đường, “mình và Tiểu Mỹ không cần lo lắng lắm. Chúng ta đã có Bình Tử và Đường Đường làm biên tập, chỗ khác chẳng ngưỡng mộ chúng ta chết đi được. Người mà Quang Tử gặp hình như là
người cùng nghề với mình, nhìn mặt quen lắm, tên gì nhỉ…?”
Đường Đường chỉ nhìn chằm chằm vào Quang Tử, không nói gì.
Khi người phục vụ mang đồ ăn lên, đột nhiên Đường Đường chầm chậm rồi tiến về phía hai người kia.
Quang Tử ngạc nhiên đứng dậy, lịch sự cúi đầu chào như muốn nói, “trông mặt cô rất quen, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”
Đường Đường vẫn không nói gì.
Người đàn ông ngồi đối diện Quang Tử cũng đứng dậy và giới thiệu: “Chẳng
trách anh thấy quen. Cô ấy là một nhà văn viết sách rất được chú ý, chắc chắn chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi.”
Quang Tử nhìn lại cô, rồi dường như nhớ ra điều gì, vẻ mặt anh bỗng nhiên rất kinh ngạc.
Người thanh niên kia tiếp lục: “Lâm Tiểu Đường mà, anh không biết sao?”
Quang Tử nghe thấy ba chữ này thì vẻ mặt hốt hoảng vô cùng, dường như người
con gái đang đứng trước mắt anh là mãnh thú hay yêu ma vậy.
Nét nhu hòa trên khuôn mặt Đường Đường bỗng có những tia hững hờ, cô lạnh lùng nhìn Quang Tử rồi quay mặt đi.
Người thanh niên kia không hiểu ý, vẫn đứng nguyên tại chỗ nói giọng khách
sáo: “Cô Lâm ngồi xuống đây đi. Thật vinh hạnh được gặp cô!”
Quang Tử đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đã có thần trở lại, anh quay sang nói
với người thanh niên: “Tôi bỗng nhớ ra có chuyện cần đi ngay. Hôm nay
chúng ta nói chuyện tới đây thôi nhé, để tôi tính tiền cho, mọi người cứ nói chuyện đi nhé.” Nói xong anh vội vàng ra quầy thu ngân rồi biến
mất.
Đường Đường không quay đầu nhìn, bước về chỗ cũ cù