
ì? Chẳng qua chỉ nhờ anh đưa em đến khách sạn, anh lại đến dạy người."
Anh nhìn cô một cái, việc anh lo lắng chính là tình huống như thế này, cũng đã xé rách mặt nạ, cô lại giả ngu, hai người nói thế nào cũng không có chung nhận thức.
Anh nói cô bụng dạ khó lường, cô hỏi ngược lại anh cô đã làm gì mà anh lại nói vậy; anh hoài nghi cô muốn phá hoại tình cảm vợ chồng anh, cô cười lạnh mắng anh ít dát vàng lên mặt mình đi; anh hỏi cô tại sao âm hồn không tan, cứ quấn lấy anh, cô lại cười anh tự mình đa tình.
" Thái độ của Quý Ly là đa nghi cũng khiến anh suy nghĩ lung tung sao?" Cô đánh đòn phủ đầu.
Đã nói đến mức này rồi, Tào Dục Phong cũng không muốn dừng lại nên nói đến cùng. "Lần trước ở phòng ăn, không phải em nói không quên được anh, vẫn nghĩ rằng anh là của em?"
Mặt Giang Dĩnh Hồng đỏ bừng vì lúng túng, anh lại dùng lời của cô để công kích cô. "Nói đùa mà anh cũng cho là thật?" Cô cãi lại.
Xem đi, cô chính là như vậy, cho nên anh mới cảm thấy phiền, anh không nghĩ đối mặt, cô liền mặt dày dây dưa, anh thẳng thắn, cô liền trở mặt vô tình, mắng anh nghĩ quá nhiều, xem lời nói đùa của cô là sự thật.
"Anh đừng tự mình đa tình, em chỉ nhờ anh giúp khi gặp chuyện gấp thôi." Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh nói.
"Coi như anh hiểu sai ý." Mặt không chút cảm xúc trả lời.
"Em hy vọng chúng ta còn có thể làm bạn bè." Cô căng thẳng nói.
"Cho dù anh đã nói với em những điều quá đáng?" Anh hỏi ngược lại.
Trong nháy mắt mặt của cô trầm xuống."Em hiểu, sau khi kết thúc dự án hợp tác với công ty anh, em sẽ không liên lạc với anh nữa." Cô nắm chặt quả đấm.
Tào Dục Phong gật đầu, không nói gì nữa, anh cũng không muốn sự tình trở nên bế tắc như vậy, nhưng hành động gần đây của cô thật sự khiến người ta bất an, anh không muốn làm lớn chuyện. Giữa cô và Quý Ly, anh đương nhiên phải quan tâm cảm nhận của Quý Ly trước tiên.
Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên cứng ngắc và lúng túng, ngược lại Tào Dục Phong rất tốt, vững chắc như kẹo mạch nha, đã quyết định nói ra, thì cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc này chỉ hy vọng cô thật sự nghe và có thể hiểu.
"Anh đã miễn cưỡng như vậy, tự em ngồi tắc xi là được rồi." Giang Dĩnh Hồng cắn răng nói, muốn anh lập tức dừng xe, mất một hơi sức lớn mới đè nén được cơn kích động này.
Tào Dục Phong nhìn cô, rất muốn hỏi tại sao lúc đầu không ngồi tắc xi, còn cố ý gọi điện thoại cho anh, gọi anh tới đây? Chỉ là thấy bộ dạng cô cắn răng nghiến lợi của cô, cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
"Em thật muốn. . . . . ."
Điện thoại di động liền vang lên cắt đứt lời nói của Tào Dục Phong, anh nhận điện thoại, âm thanh nhẹ nhàng của Trương Vĩ Minh vang lên. "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Đang đi đến chỗ cậu." Anh trả lời. "Khách sạn còn phòng chứ?"
"Dĩ nhiên, mình đã ra tay tuyệt đối không có vấn đề." Trương Vĩ Minh nói."Giang Dĩnh Hồng có khỏe không?"
"Cô ấy đang ngồi bên cạnh, cậu muốn nói chuyện với cô ấy sao? Vậy thì trực tiếp gọi cho cô ấy."
"Tốt." Dứt lời, Vĩ Minh cúp điện thoại, rồi gọi cho Giang Dĩnh Hồng.
Tào Dục Phong nhìn Giang Dĩnh Hồng cố nén xuống sự không kiên nhẫn, nhận điện thoại, anh cũng được yên ổn, chuyên tâm lái xe.
Giang Dĩnh Hồng kể tóm tắt về chuyện đã xảy ra, bày tỏ lòn cảm tạ với Trương Vĩ Minh.
"Thật ra thì em có thể tìm đại một khách sạn. . . . . ."
"Như vậy sao được?" Trương Vĩ Minh cắt đứt lời của cô. "Bạn bè chính là để giúp dỡ lẫn nhau, yên tâm, sẽ giảm giá cho em ."
Giang Dĩnh Hồng không thể làm gì khác hơn ngoài nói tiếng cám ơn, cô bây giờ không nghĩ ứng phó với Trương Vĩ Minh, nhưng trở mặt lại không có lợi cho cô, chủ yếu vì sự nghiệp mà suy tính, cô hiện tại cần nhiều mối quan hệ, nếu có thể thông qua Trương Vĩ Minh hợp tác với khách sạn, liền bắt được một một cơ hội phát triển sự nghiệp rộng lớn, mà cô luôn không buông tha bất cứ cơ hội nào.
"Anh nói như vậy càng làm em ngại ."
"Đừng nói như vậy, cùng lắm thì mời anh ăn bữa cơm là được."
"Không thành vấn đề, anh chọn lựa thời gian và địa điểm, em nhất định đến."
Cô khách sáo nhưng lại không xa cách nói chuyện cùng Trương Vĩ Minh khoảng mấy phút, thật vất vả kết thúc cuộc nói chuyện, cúp điện thoại, liền nhìn thấy khóe miệng Tào Dục Phong cười như không cười, phảng phất nhìn thấu ý đồ nịnh hót Trương Vĩ Minh của cô, đang chế giễu cô, lửa giận lại dâng lên, cô ghét anh bày ra vẻ mặt đạo mạo (châm biếm).
Tức giận chận ở ngực thật khó chịu, cô sắc bén nói: "Em muốn xuống xe."
Tào Dục Phong nghiêng mắt nhìn cô. "Em nói cái gì?"
Trong mắt anh thoáng qua vẻ bực mình, làm cho cô càng tức giận. "Em nói em muốn xuống xe, tự em ngồi tắc xi đi đến khách sạn."
Anh thở dài. "Cũng đi được nửa đường rồi, cần gì phát cáu?"
"Sau khi đến đầu đường thì dừng lại, tự em đi tắc xi đến đó." Bởi vì tức giận mà ngực cô kịch liệt phập phồng.
"Nơi này nhiều như vậy xe, sẽ ngăn cản trở giao thông. . . . . ."
"Em mặc kệ." Cô không biện pháp ở chung với anh dù chỉ một phút.
Anh nhìn về vẻ mặt thịnh nộ của cô, khó chịu nói: "Em cố tình gây sự sao?"
"Cố tình gây sự" bốn chữ hoàn toàn làm cô phát tiết lửa giận,