
đắc dĩ, bọn họ đã buông tay nhau.
Sau năm năm, tất cả đã được làm sáng tỏ nhưng cô đã là vợ của người khác mất rồi.
Anh rất muốn có thể ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về nhưng anh chỉ có thể ngồi đối diện cô như vậy, tất cả tình ý đều truyền qua ánh mắt, cuối cùng anh đã thua thiệt cô cỡ nào…
Cầm tay nhìn nhau rơi lệ nhưng lại chẳng thể nói được gì.
“Tiểu Du, có thể để cho anh yêu em một lần nữa không?” Ngữ khí của anh có chút ảm đạm, bi thương lại có thêm sự mong chờ rất rõ ràng.
“Anh…” Cô khóc đến mơ hồ, khóc không thể ngừng lại, đổi lại là năm năm trước, bất kể lúc nào, cô sẽ không hề do dự nhào vào lòng anh, một lòng báo đáp tình cảm của anh. Nhưng giờ cô đã có Trọng Khải, cô không thể. Cô cố sức lắc đầu, thất thanh khóc lớn. Dũng khí nổi lên, anh ôm cô, liều lĩnh hôn lên gương mặt cô. Cô đẩy anh ra, giãy dụa nhưng anh không buông, cô bất lực trong vòng tay anh, hai người ôm nhau khóc lớn.
“Tiểu Du, em còn yêu anh, đúng không?” Anh rưng rưng, vui mừng nói, người không khỏi run rẩy.
Tim cô run lên, cô không biết nên làm sao cho phải: “Em không biết, em không biết…”
“Anh yêu em, Tiểu Du, dù là hiểu lầm em có con với người khác, đã là vợ người khác anh vẫn yêu, năm năm qua chưa từng thay đổi, anh vẫn luôn mong có kỳ tích xuất hiện, có thể cho anh yêu em thêm một lần nữa. Tiểu Du, em không thấy ư, kỳ tích chính là Diệp Nhi đó, nó là con của hai chúng ta, chúng ta ở bên nhau mới thực sự là một gia đình, một gia đình hạnh phúc. Tiểu Du, đồng ý đi, hãy suy nghĩ thật kỹ, anh không ép em, một năm, hai năm hay mười năm nữa anh vẫn sẽ chờ em”.
Ý nghĩa lời anh nói có thể hiểu. Tình cảm của anh hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
Cô thừa nhận, giờ phút này, cô có chút dao động, những năm tháng thanh xuân ngây thơ, anh là tình cảm chân thành của cô, mà hôm nay, tình yêu của cô rốt cuôc cũng được đền đáp nhưng cô lại không thể tiếp nhận.
Hốt hoảng rời đi, đến trung tâm thi đấu trình diện, về ở khách sạn, từ đó, cô tự biến mình thành một cái kén, ngủ vùi trên giường.
Diệp Nhi ở lại chỗ Kỷ Dược Phi, cô cũng muốn cho anh và Diệp Nhi có thời gian đoàn tụ. Cô biết hôm nay anh đưa Diệp Nhi đến công ty, đi công viên, đi vườn thú… Anh muốn thật nhanh thật nhanh có thể đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đến cho Diệp Nhi, để đền bù cho năm năm anh đã bỏ lỡ.
Cũng không biết anh yêu trẻ con như vậy. Nếu ban đầu không vì kiêu ngạo, nói cho anh biết chuyện Diệp Nhi, có lẽ anh và cô có thể tiếp tục bên nhau, giống như những gia đình bình thường.
Chuyện đã thành ra thế này, giả thiết, nếu như cũng không thay đổi được gì.
Cô thực sự bối rối.
Trước khi về nước, cô đã quyết định sống thật vui vẻ, hạnh phúc với Trọng Khải. Lần đầu tiên cô được nếm trải cảm giác được yêu, vị ngọt từng chút từng chút thấm vào lòng cô, vừa như mật lại vừa như rượu, rất dễ nghiện. Khi anh nhìn cô bằng đôi mắt xanh lam sâu thẳm ấy, cô lập tức rơi vào biển cả của anh. Càng ở bên anh cô càng cảm thấy thật hạnh phúc, bọn họ có chung sở thích, có hàng ngàn chủ đề để nói chuyện, anh yêu Diệp Nhi hơn cả con đẻ, bất tri bất giác cô đã bị anh hấp dẫn, cô yêu anh.
Nhưng vừa về nước, thấy bóng dáng Kỷ Dược Phi chẳng hề rời đi, cô đã lưu luyến, si mê anh suốt mười hai năm, anh chính là dấu vết không thể xóa đi trong lòng cô, hơi chạm vào đã khiến cô không thể kiềm chế được. Huống chi bọn họ còn có Diệp Nhi.
Cô làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cô như kẻ đa tình rồi, cô là vợ của Trọng Khải mà, tại sao lòng lại có thể nghĩ tới người khác?
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô hoảng sợ đến run người.
“Em yêu, đi đường bình an chứ?” Là Trọng Khải, anh đang cười nói. Sau khi Diệp Nhi chào đời, anh rất thích cười, dù nụ cười rất ngắn. Giờ anh đang ở Pháp tham gia hội thảo Toán học quốc tế, đã sắp được một tuần rồi.
“Vâng, vẫn ổn ạ! Em đã đến hội nghị, biết được quy tắc thi đấu, ngày mai bắt đầu thi rồi, giờ đang ở khách sạn, còn anh thì sao, bao giờ thì hội thảo kết thúc?” Cô thấy may mắn vì nói chuyện qua điện thoại, anh không thấy được sự giằng xé trên mặt cô.
“Ngày mai, bé cưng đâu rồi?”
Cô thoáng chần chừ rồi quyết định nói thật: “Để Kỷ Dược Phi đón đi rồi”.
Trọng Khải im lặng hồi lâu, hơi thở dồn dập nhưng một lúc sau anh lại cười: “Vậy sao, thế vừa khéo để anh và em không phải ngại nói những lời không hợp với trẻ con rồi”.
“Trọng Khải”, cô đỏ mặt, chưa từng nghe anh nói trắng trợn như vậy bao giờ.
“Em yêu, anh đã nói với em rằng tại sao anh yêu em chưa?”
Cô lắc đầu, “Hình như đầu đầu tiên là em trở thành phiền phức của anh, sau đó anh hào hiệp giúp đỡ, sau đó… thành như bây giờ”.
“Đúng là cô vợ ngốc”, Trọng Khải cười than nhẹ: “Đầu tiên: Ngày đầu tiên lên lớp, anh nhận nhầm em là học sinh, anh không thích em cười khúc khích, thực ra bởi vì nụ cười của em khiến anh như bị điện giật, nhất kiến chung tình. Anh cố mời em đi ăn, không phải là để nói lời xin lỗi mà là anh muốn chứng minh cảm giác đó là sai lầm. Hết lần này tới lần khác, càng ở bên anh càng chắc chắn rằng, em còn chưa bắt đầu thì anh đã chìm đắm rồi. Mỗi lần ôm em, anh đều