
ạ, hai mươi vạn, bà ta, cuối cùng ba ta xài gì
mà cần từng ấy tiền? Dung Dĩ Ân càng nghĩ càng tức, càng tức càng khổ
sở.
"Chị dâu, cô giả bộ vô tội cũng rất giống, tôi không tin cô
không biết chuyện này, nếu không mẹ kế cô làm sao có gan đến tìm anh hai xin tiền?" Bách Mộ Hân lạnh lùng nói.
Mặc dù anh hai mặt lạnh,
đừng nói người ngoài ngay cả em gái ruột là cô cũng sợ ba phần, có thể
tránh liền tránh, Vương Mỹ Nguyệt là người ngoài làm sao dám đi tìm anh
hai xin tiền?
"Mộ Hân! Mẹ kêu con câm miệng con không nghe à? Nơi này chưa đến lượt con nói chuyện." Bà Bách lại khiển trách.
"Mẹ, đến lúc nào rồi mẹ còn muốn con im miệng, con không nói, cô ta làm sao
biết vừa rồi chúng ta ở trong nhà hàng vừa khiếp sợ lại còn mất thể
diện? Rõ ràng không phải người nhà chúng ta, nhưng mở miệng ngậm miệng
đều là tập đoàn Bách Thị, người không biết chuyện còn tưởng rằng người
nhà chúng ta cũng không có trình độ như nhà cô ta." Bách Mộ Hân căm giận nói.
"Mẹ, thật sự con không biết mẹ kế con làm những chuyện này, xin lỗi, con thật sự vô cùng xin lỗi, bây giờ con lập tức gọi cho bà
ấy, nhất định phải bảo bà ấy trả tiền lại, xin lỗi..." Dung Dĩ Ân chỉ
kém chưa có quỳ trên mặt đất cầu xin mẹ chồng thôi. "Mệ kế cô mà còn
tiền? Tiền đã bị bà ấy cần đi mua sắm hết rồi, cô cũng không biết mẹ kế
cô hào phóng như thế nào đâu, cầm quần áo mới mua đi cho người ta! Hừ,
tô nhổ vào, ban đầu không phải ông nội lấy quyền thừa kế làm điều kiện,
nói chỉ cần người nào lấy cô thì sẽ là người thừa kế tập đoàn Bách Thị,
anh hai mới đồng ý lấy cô, kết quả lại bị mẹ kế cô coi là máy ATM, từ
lúc nào mà người ngoài suốt ngày đến nhà chúng tôi lấy tiền, tại sao
phải cho các người tiền chứ?"
"Mộ Hân, con càng nói càng quá rồi!" Bà Bách hung hăng trợn mắt nhìn con gái.
"Mẹ, con nói đều là sự thật, con nghe trộm được ông nội nói chuyện với anh hai."
Dung Dĩ Ân mở to mắt cả người lung lay như lá mùa thu, "Cho nên, cho nên Mộ Khắc mới...."
"Cho nên anh hai mới bất đắc dĩ..." Kết hôn!
Bách Mộ Hân chưa kịp nói hết câu, một giọng nam vang lên, mang theo sự rét
lạnh khiến người khác sợ hãi: "Bách Mộ Hân, bắt đầu từ tháng sau, tiền
tiêu vặt của em sẽ bị cắt."
Bách Mộ Hân chấn động nhìn người mới đến, "Anh!"
Bách Mộ Khắc ưu nhã đi đến, thong dong ngồi xuống bên cạnh Dung Dĩ Ân, nắm
lấy cái tay lạnh như băng kia, nhưng hia mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm em
gái, thấy vậy da đầu cô tê dại.
"Em nói đúng, tại sao phải làm máy ATM cho người khác. Cho nên, anh sẽ đóng băng tiền tiêu vặt của em lại."
"Anh, anh không thể làm vậy với em, em là em gái của anh!" Tiền tiêu vặt bị đóng băng, cô sống thế nào đây.
"Em còn biết anh là anh của em, vậy em có biết cô ấy là ai không? Em nên
nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu như vừa rồi sao?" Anh trầm giọng
chất vấn.
"Em..." Bách Mộ Hân ngậm miệng.
"Đi ra ngoài, về phòng của em đóng cửa suy nghĩ lỗi của mình đi. Bắt đầu từ bây giờ,
không có lệnh của anh, không cho phép ra ngoài nửa bước." Răn dạy em của mình xong, Bách Mộ Khắc gọi người giúp việc, "Đỡ mợ chủ về phòng nghỉ
ngơi."
"Mộ Khắc..." Dung Dĩ Ân nhìn Bách Mộ Khắc, xin lỗi, mất
mác, xấu hổ... Rất nhiều cảm xúc dâng lên nhưng lại không nói ra miệng
được.
"Về phòng nằm nghỉ rồi chờ anh, anh nói chuyện với mẹ xong
sẽ lên tìm em. Đừng khóc, rất xấu." Đầu ngón tay dịu dàng lau đi nước
mắt cô.
Dung Dĩ Ân cố nén nước mắt, gật đầu, nghe lời rời đi.
Trong không gian to như vậy chỉ còn lại hai mẹ con Bách Mộ Khắc và bà Bách, Bách Mộ Khắc nhìn mẹ, "Xảy ra chuyện gì?"
Bà Bách tức giận kể chuyện xảy ra ở nhà hàng.
"Tiền do con chủ động cho, Dĩ Ân không biết gì cả."
"Con chủ động cho? Con điên rồi sao?"
"Mẹ, cha từng nói qua, nếu tiền có thể giải quyết được mọi chuyện thì không
thành vấn đề, người cũng vậy, Vương Mỹ Nguyệt chính là người có thể giải quyết được bằng tiền, chỉ cần bà ta không đến quấy rầu Dĩ Ân, để Dĩ Ân
có thể yên tĩnh chờ sinh, dùng tiền để đối lấy sự bình an và yên ổn
người mẹ và hai đứa bé dễ thương, con cảm thấy số tiền này rất đáng."
"Người phụ nữ kia là đỉa, một khi quấn thì sẽ không dứt ra được!"
"Vậy thì cứ để bà ta sống như vậy?"
Anh không thể làm cha vợ ly hôn với bà ta, cũng biết chỉ cần cha vợ còn
sống một ngày, Dung Dĩ Ân sẽ không thể phớt lờ Vương Mỹ Nguyệt, thay vì
như vậy, không bằng làm cô ấy quản ít chuyện lại, nếu không thể phủi
sạch quan hệ thì hãy dùng tiền để xử lý, làm cho bà ta biết ai là chủ,
và nên cung kính với ai.
Đời này thứ Bách Mộ Khắc không thiếu
nhất đó là tiền, nếu như có thể dùng nó để Dung Dĩ Ân sống khá giả, thì
tiền này đáng giá, anh cam tâm tình nguyện chi ra.
"Chuyện này, mẹ cũng đừng hỏi đến, con có chừng mực."
Bà Bách không có cách nào với con trai, nếu con trai đã nói không nên hỏi
nữa, bà có thể làm gì? Nhưng mà, có một số chuyện bà không biểu đạt ý
kiến thì không được...
"Sau khi Dĩ Ân sinh đứa bé, mẹ muốn mang
chúng về đây nuôi dạy, gien di truyền thì không có cách nào thay đổi,
nhưng mẹ không muốn cháu mẹ tiếp xúc gần với nhà ngoại, học thói quen
xấu."