
ô không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để trợ cấp tiền sinh
hoạt phí hàng tháng cho nhà mẹ đẻ, ai ngờ mẹ kế không thèm nghĩ đế cái
khó của cô, còn tưởng rằng cô lấy Bách Mộ Khắc rồi thì có thể tùy ý tiêu xài, bà giống như con đỉa chứ ba ngày hai bữa lại đến cửa đòi tiền.
Mỗi lần đều mấy ngàn đồng, một lần hai lần... Miệng ăn núi cũng lở.
Những số tiền kia giống như bị ném vào động không đáy, vào tay Vương Mỹ
Nguyệt xong là nhang chóng biến mất, thật sự làm người ta chịu không
nổi!
Xế chiều hôm nay Vương Mỹ Nguyệt ăn mặc, trang điểm thật xinh đẹp đến cửa đòi tiền, cuối cùng Dung Dĩ Ân cũng can đảm từ chối.
"Mẹ, con không có biện pháp để cung ứng tiền để mẹ phung phí như vậy." Thật
sự là phung phí! Trong nhà mắc nợ tùm lum, Vương Mỹ Nguyệt còn xài tiền
như nước, không phải là phung phí thì là gì?
"Dĩ Ân, con không có tiền thì có thể bảo Mộ Khắc cho con tiền! Không phải con rể gia tài bạc vạn sao, con xin nhiều một chút, đỡ phải để mẹ ba ngày hai bữa lại đến
cửa." Vương Mỹ Nguyệt nói như đó là điều đương nhiên.
"Mẹ, con sẽ không bảo Mộ Khắc đưa tiền để đưa cho mẹ, sau này mẹ cũng đừng tìm con
xin tiền nữa." Cặp mắt kiên định nhìn Vương Mỹ Nguyệt.
Không lấy được tiền, lúc ấy Vương Mỹ Nguyệt mắng to, "Nha đầu chết tiệt kia, mày chờ đó cho tao!" Rồi hậm hực bỏ đi.
________
*Cờ nhảy: là một loại cờ có từ hai đến sáu người chơi, bàn cờ được xếp theo hình ngôi sao sáu cánh, quân cờ chia thành sáu màu, mỗi màu có từ 10
đến 15 quân cờ, mỗi người chơi chiếm một góc có màu sắc khác nhau. Cách
chơi như sau: Trong trò chơi, mỗi lần di chuyển, quân cờ của bạn có thể
nhay đến 1 ô trông bất kỳ trống xung quanh. Trong trường hợp ô bên cạnh
là quân cờ của đội bạn mà sau quân cờ đó lại là một ô trống, thì quân cờ của bạn có quyền nhảy qua quân cờ đội bạn để chiếm lĩnh ô trống.
Cứ tưởng rằng mẹ
kế sẽ hết hy vọng, ai ngờ bà ấy lại gọi điện đến uy hiếp cô, vô liêm sỉ
đến mức đến định đung đến nhà họ Bách, quả thật là người không biết xấu
hổ, thiên hạ vô địch.
"Hiện tại thì sao, Dung Dĩ Ân, con nha đầu
này vừa không cho tao tiền vừa không cho tao đi vay tiền, mày muốn tao
nhịn đói sao?" Đầu điện thoại bên kia Vương Mỹ Nguyệt cũng khó chịu.
Dung Dĩ Ân sắp điên rồi, tại sao cuộc sống của cô lại luôn bị mẹ kế làm cho tối tăm?
Mẹ kế không biết xấu hổ, nhưng cô biết! Nhắm mắt lại hít sâu một hơi..
"Ngày mai con sẽ đưa tiền cho mẹ, nếu mẹ dám đi tìm mẹ chồng con thì sau này một xu mẹ cũng không có."
Cô siết nắm đấm cắn răng nói, vì không làm như vậy cô sẽ khóc mất.
Nhưng cô có thể ngăn bà ấy trong bao lâu đây? Kệ đi, một bước tính một bước, có thể ngăn một ngày thì ngăn một ngày.
"Mẹ biết mẹ biết, mẹ kế cũng không phải là người không hiểu chuyện như
vậy!" Đạt được mục đích Vương Mỹ Nguyệt vui mừng cúp điện thoại.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Dung Dĩ Ân chỉ cảm thấy cả người mệt lả.
Tắt điện thoại, đi tập tễnh về phòng, Dung Dĩ Ân mệt mỏi nằm xuống giường.
Bách Mộ Khắc tắm rửa xong đi ra ngoài, đã nhìn thấy người yêu cầu anh mỗi ngày ôm một phút nằm ngửa lên giường rồi.
tắt những bóng đèn không cần thiết đi, mở chăn ra nằm xuống cạnh cô, "Sao hôm nay ngủ sớm vậy?"
Dung Dĩ Ân chôn mặt trong gối, rầu rĩ đáp, "Hơi mệt." Nói với mẹ kế không
đến mười câu, mà tế bào não của cô đã chết một lượng lớn, trái tim cũng
mệt mỏi.
"Cho nên hôm nay không cần ôm một phút rồi hả?"
Ai nói không cần, cô rất cần được không! Cô mới không muốn vì mẹ kế mà
lãng phí hết một phút ôm của họ. Một giây trước còm mềm nhũn mằn trong
chăn không hề nhúc nhích, một giây sau Dung Dĩ Ân lập tức hăng hái lao
vào vòng tay ấm áp của Bách Mộ Khắc.
Bách Mộ Khắc buồn cười, siết chặt tay ôm cô.
Vì cô mà gần đây anh cười rất nhiều, ngay cả khi làm việc cũng nhớ cô,
không tự chủ được cười một cách ngu ngơ, không biết thư ký Kim bị hù mấy lần rồi, sợ là cậu ấy đã hoài nghi anh bị người ngoài hành tinh nhập.
Thật ra thì không liên quan đến người ngoài hành tinh một chút nào cả, chỉ đơn giản là cuộc sống hôn nhân mỹ mãn mà thôi!
Dung Dĩ Ân dắn tai vào bờ ngực rắn chắc của anh, nghe nhịp tim của anh, ngửi mùi đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, đột nhiên cô thấy
mình yếu ớt, đôi mắt đẹp bị nước mắt che kín.
Cảm thấy bất an, sợ ấm áp này sẽ bị mẹ kế phá hư, sợ anh cảm thấy hối hận khi cưới cô vì sự tham lam của mẹ kế.
Một phút sau, cô vẫn không chịu buông, dịu dàng thỉnh cầu, "Mộ Khắc, ôm chặt em, ôm chặt em có được không?"
Chẳng qua là cô đang làm nũng, Bách Mộ Khắc trêu chọc nói: "Bà Bách, không
phải bà lại muốn hại cánh tay của tôi tê cả ngày chứ?"
Mấy ngày
hôm trước vì ôm cô, cánh tay bị đè cả đêm, kết quả là ngày hôm sau suýt
nữa không lái xe được, hai vợ chồng giật nảy mình vội vàng đi bệnh viện
kiểm tra, may mà không có gì.
Thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi, Dung Dĩ Ân không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn về vị trí của mình.
Tưởng rằng cô sẽ tiếp tục làm nũng với mình, ai cô lại không làm nũng nữa,
đợi mãi cũng chỉ thấy bóng lưng của cô, không thể như vậy được! Cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, kéo cô vào lạ