
có ai đó đang ở rất gần, may mà cô chưa say, cô lập tức mở choàng
mắt thì trước mặt đã là một khuôn mặt to tướng.
Cô sợ hết hồn, hơi rượu bỗng phả ra nồng nặc: “Trùng hợp thật đấy…”.
“Em cũng tới đây chơi sao?” Người đàn ông đó bước loạng choạng rồi ngồi xuống cạnh cô.
Nhiếp Lạc Ngôn lập tức đứng lên, nét mặt sợ hãi như thể đang tránh bệnh dịch, cô gạt mạnh cánh tay đang hướng về phía mình, rồi nghiêm giọng quát:
“Hồng tiên sinh, xin ông hãy tự trọng”.
“… Trọng cái gì mà
trọng?” Đối phương rõ ràng đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa say, đầu ngoẹo sang bên, đến cả ánh mắt nhìn người khác cũng vẩn đục, thế mà vẫn nhớ
việc chọc ghẹo đàn bà, ông ta thừa thế định kéo tay cô.
Trong
tình hình này có nói nhiều cũng vô ích, cảnh tượng lúc ăn cơm trong nhà
hàng vào buổi trưa lại tái hiện trong đầu, Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy vô
cùng ghê tởm, liền hất mạnh tay lão ta ra rồi quay đầu bỏ đi.
Nhưng lão ta không bỏ qua, lập tức đuổi theo, rõ ràng là bước đi xiêu vẹo
nhưng tốc độ lại rất nhanh, chỉ mới hai, ba bước đã ở ngay sau Nhiếp Lạc Ngôn rồi giơ tay túm lấy áo cô.
“Đi… uống một ly với anh!”, lão lè nhè.
Nhiếp Lạc Ngôn bị đẩy mạnh vào tường, còn chưa kịp cự tuyệt thì đã nghe thấy
một giọng nói quát vọng tới từ phía sau: “Buông cô ấy ra!”.
Dường như cùng thời điểm đó, bóng đen kia xông tới với tốc độ nhanh như chớp, Nhiếp Lạc Ngôn chỉ thấy mọi thứ trước mặt nhòe đi, thậm chí còn chẳng
nhìn rõ nữa, lão khách hàng đang ép vào người cô đã bị kéo ra, lực kéo
rất mạnh nên ngay cả cô cũng bị liên lụy, thuận thế ngã lảo đảo sang
bên.
Tới khi đứng vững, Nhiếp Lạc Ngôn mới nhận ra, đó là Trình Hạo! Đúng là Trình Hạo!
Cô không biết tại sao cậu lại đột ngột xuất hiện, cũng không biết cậu xuất hiện từ lúc nào, điều duy nhất cô biết là cậu đang nắm cổ áo lão Hồng,
dùng đầu gối và cùi chỏ đè chặt lão nửa tỉnh nửa say kia vào tường,
tiếng va chạm rất to, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng “hự”. Hai
người họ đứng cách cô một khoảng, nhưng nhờ ánh sáng của đèn điện, cô
vẫn có thể nhìn rõ vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cậu.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu trong bộ dạng thế này, nét mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại hừng hực lửa giận, vô cùng đáng sợ.
Nhiếp Lạc Ngôn thực sự có chút sợ hãi, sợ hai người đàn ông kia sẽ đánh nhau
mà không ai có thể can ngăn. Cô đứng ngây ra tại đó không biết nên làm
gì, chút men rượu đã biến mất từ lâu, cô nghe thấy Trình Hạo nói: “Đặt
tay cẩn thận cho tôi”.
Có lẽ quá hoảng sợ vì biến cố bất ngờ, nên lão Hồng giờ đã tỉnh táo hơn đôi chút, lão sững sờ một chút mới ngộ ra
là phải đấu lại. Lão nghiêng người sang một bên, rồi dùng tay đẩy mạnh
Trình Hạo, nghiến răng tức giận: “Sao hả? Thằng nhãi mày muốn đánh nhau
phải không?”.
Nhiếp Lạc Ngôn bất giác nín thở, Trình Hạo đã vung tay về phía lão Hồng.
Cô chỉ biết hét lên một tiếng theo bản năng, cậu và lão già kia đã quấn
lấy nhau đánh trả, cô hoang mang lo sợ, lát sau mới chạy đi tìm người
tới giúp.
Trên đường chạy về, trong lòng cô chỉ có môi một ý
nghĩ: Không thể để Trình Hạo gặp nguy hiểm, bất luận thế nào cũng phải
gọi được đám Lý Minh Lượng tới trước khi bạn bè của lão già kia tới.
Nhưng tới lúc đám Lý Minh Lượng tới nơi thì Trình Hạo và lão Hồng đã bị nhân
viên nhà hàng tách ra, mỗi người đứng một bên, người nào người nấy thở
phì phò, hằn học nhìn đối phương.
Nhiếp Lạc Ngôn mới chạy được
hai bước về phía trước thì đột nhiên dừng lại, khóe môi động đậy, cuối
cùng dè dặt hỏi: “Cậu không sao chứ?”.
Cô nhìn anh chàng tuấn tú
dưới ánh đèn, chắc là cậu đã vứt áo khoác ở phòng hát, lúc đi ra chỉ mặc mỗi chiếc áo phông mỏng, trên cổ và vạt áo còn rõ vết tích của cuộc va
chạm, bộ dạng vô cùng nhếch nhác, nhưng dường như các phần khác trên cơ
thể đều không việc gì, nghe thấy tiếng cô, cậu quay đầu lại, nhìn thẳng
vào mắt cô, khẽ lắc đầu.
Lòng cô bỗng nhiên nhẹ nhõm.
Tuy nói rằng tận mắt chứng kiến, nhưng lúc này câu nói đảm bảo của cậu dường như còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Sau một hồi hòa giải, đến cả phó phụ trách nhà hàng cũng phải xuất hiện thì mọi chuyện mới êm xuôi, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Chung quy lại thì Nhiếp Lạc Ngôn là người gặp rắc rối đầu tiên, sau đó Trình Hạo
mới ra tay đánh người, hơn nữa lúc này lão Hồng đã gần tỉnh rượu, có lẽ
lão ta nghĩ tới vấn đề thể diện, chỉ xoa xoa lên khóe miệng đã sưng vù
của mình, mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng cuối cùng cũng gằn giọng dọa nạt: “Nhóc con, cứ chờ đấy!”, sau đó bỏ đi cùng đám bạn nhậu của
mình.
Một cuộc tụ tập vui vẻ cuối cùng lại dẫn tới kết cục thế
này khiến Nhiếp Lạc Ngôn không giấu nổi sự áy náy, nói với Lý Minh
Lượng: “Xin lỗi vì đã khiến cậu mất hứng”.
“Nói thế làm gì!” Lý Minh Lượng nhìn cô, hỏi: “Lão già đó chưa làm gì cậu chứ?”.
“Chưa.”
“Thế thì tốt.” Anh chàng vỗ mạnh vào vai Trình Hạo, nói với cậu bằng ngữ
điệu thoải mái: “Mình biết cậu sẽ không thiệt đâu, nhưng tại sao lại
không gọi mình một tiếng để mình cùng tham gia việc đánh lộn hay ho này
chứ, thật chẳng đáng mặt anh em chút nào!”.
Cậu bạn đứng bên cạnh lại