Polly po-cket
Không Chỉ Trong Lời Nói

Không Chỉ Trong Lời Nói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324482

Bình chọn: 8.5.00/10/448 lượt.



Nghiêm Thành khẽ đặt tay lên vai cô, trịnh trọng nói tiếp: “Anh là bạn thân

với Trình Hạo từ nhỏ, bây giờ chúng ta cũng có thể coi là bạn bè, nên

anh cảm thấy không nên giấu giếm em chuyện này. Hy vọng em không trách

anh”.

Nhiếp Lạc Ngôn như bỗng lạnh rùng mình, cô bất giác gạt

tay anh ra, vì dùng sức quá mạnh nên chỉ nghe thấy một âm thanh giòn

tan.

Cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh, bên cạnh vẫn có bao nhiêu người

đi lướt qua, giữa màn đêm tối tăm, tất cả đều xa lạ, cũng có thể trong

đó vài người vừa rồi đi ngang qua cô khi ở nhà hát, cũng có thể có người ngồi ngay cạnh, nhưng trong mắt cô tất cả vẫn xa lạ. Thực ra giờ phút

này, dường như khuôn mặt của Nghiêm Thành cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.

Cảm giác như bên tai vang lên một tiếng nổ khẽ, âm thanh vọng tới nhỏ, xa

và không ngừng nghỉ, cũng giống như người đó, dù xa cách đã lâu nhưng

trong tâm trí cô vẫn không thể xóa nhòa.

Thật buồn cười, rõ ràng chỉ là một cái tên, rõ ràng chỉ là hai từ đơn giản, nhưng dường như lại chiếm cứ mọi không gian trong suy nghĩ của cô.

Lòng cô rối bời, tựa như một bảng vẽ bảy màu bị người ta hất đổ trong lúc hoảng hốt, những gì còn lại chỉ là một đám hỗn độn.

Thành phố này rất lớn, sau khi tốt nghiệp cô cũng không còn gặp lại Trình Hạo nữa. Nhưng hóa ra, thành phố này lại nhỏ tới không tưởng, dù đã cách xa nhiều năm, cuối cùng cô cũng nghe được thông tin về cậu từ miệng người

khác.

Trước khi chia tay, Nghiêm Thành nói: “Cách đây không lâu

anh mới biết bọn em từng là bạn”. Anh đã dùng từ an toàn nhất để hình

dung quan hệ giữa cô và Trình Hạo, ngẫm nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Có

một tối, mọi người đều uống rất nhiều, sau đó tán gẫu về những chuyện

trong quá khứ, vô tình có nhắc tới em, bao gồm cả một vài sở thích của

em, lúc đó Trình Hạo đã nói cho anh biết”. Thực ra Trình Hạo không muốn

nói, cậu đã kể với Nghiêm Thành một số chuyện khác, trong lúc nửa tỉnh

nửa say, cộng thêm tác dụng của men rượu, cậu đã nói về những chuyện vụn vặt trong quá khứ, những hồi ức thời học đại học, có rất nhiều chuyện

liên quan tới người con gái tên là Nhiếp Lạc Ngôn, à không, nên nói là

nữ sinh Nhiếp Lạc Ngôn mới đúng.

Nhưng Nghiêm Thành không thể

nói ra điều đó, anh chỉ nhìn Nhiếp Lạc Ngôn, cô nhìn anh bằng ánh mắt

đầy thất vọng rồi quả quyết quay người bỏ đi. Không gian quán trà thật yên tĩnh và ấm áp, trên nền tường màu trắng xám treo đầy những bức ảnh đen trắng thời xa xưa. Từng bức tọa lạc trên bốn bức tường, có thể do ánh sáng nên khung ảnh như được phủ lên một lớp

bụi mờ, thêm vào đó là mùi thơm thoang thoảng của khói thuốc khiến người ta có cảm giác thời gian như đang quay ngược.

Nhưng nếu thời

gian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao. Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ

thầm, nếu như vậy, cô có thể chọn lựa lại từ đầu, sẽ không tham gia buổi du lịch Hoàng Sơn hôm đó và mọi việc sau này cũng không bi thảm đến

thế.

Việc đã tới nước này, Nhiếp Lạc Ngôn thực sự cảm thấy mệt

mỏi, những việc trong quá khứ đeo bám quá lâu khiến cô bị giam mình

trong đó. Rõ ràng biết không có hy vọng, nhưng vẫn không có cách nào để

thoát ra được.

Có lẽ câu mà Tần Thiểu Trân từng nói là đúng, cô ấy nói, bởi vì không có được nên mới quyến luyến không rời.

Quả thực cô chưa bao giờ có được trái tim Trình Hạo, dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi.

Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy trong hơn hai mươi năm của mình cô chưa bao giờ hèn

mọn như lúc đó, đối mặt với anh chàng tuấn tú, kiêu ngạo ấy, cô chỉ làm

được duy nhất một việc, đó là lặng lẽ yêu cậu ấy mà thôi.

Đây là chuyện rất khó lý giải, từ trước tới giờ cô không thiếu người hâm mộ, vậy mà vẫn một lòng một dạ yêu cậu.

Lần thân mật duy nhất giữa hai người, cũng chính là hành động sau tiệc sinh nhật hôm đó, trong nhà ăn không một bóng người, ánh đèn cũng mờ mờ ảo

ảo như lúc sân khấu hạ màn, dường như cậu đã hôn cô.

Có lẽ do một phút nông nổi nhất thời, cũng có thể do tác dụng của hơi men, sau hôm đó, hai người đều cảm thấy gượng gạo.

Thời gian ở trường trôi đi nhanh chóng, bởi ngày nào cũng chỉ có mấy việc

lặp đi lặp lại, lên lớp, ăn cơm, hoàn thành bài tập, sau đó đi ngủ. Cuộc sống vừa đơn điệu vừa khô khan, lại vừa bế tắc.

Quan hệ giữa họ

cũng ở trạng thái giống hệt như vậy tránh không được, trốn cũng chẳng

xong, nên vẫn phải gồng mình lên để duy trì trạng thái xa không ra xa,

gần chẳng ra gần, có vẻ mọi việc ngày hôm đó chỉ là một giấc mộng đẹp,

khi tỉnh lại cô cũng như anh, đều biết đó không phải là sự thực, nên

chẳng muốn nhắc lại nữa.

Trong những tháng ngày đó, Nhiếp Lạc

Ngôn đã biết thế nào gọi là “đặt chân lên lớp băng mỏng”. Cô luôn cẩn

thận từng li từng tí, chỉ sợ hễ mình bước nặng chân một chút, sẽ khiến

mối ràng buộc mỏng manh giữa họ vỡ tan tành.

Đôi khi ngồi một

mình tĩnh tâm, cô thậm chí còn cảm thấy hơi tuyệt vọng, tuyệt vọng ở chỗ bản thân trước đây chưa từng hèn mọn, tuyệt vọng tới mức chỉ biết nhẫn

nại chờ đợi, hoàn toàn chỉ vì một tia hy vọng nhỏ nhoi giống như một đốm lửa leo lét còn sót lại trong lòng, nhưng lại không thể tắt.

Nhiếp Lạc Ngôn cho rằng, chắc