
gần anh, gần đến mức có thể thấy rõ con ngươi tối đen của anh đang co lại vì
nghe thấy lời của cô. "Tôi nói rồi, ngày anh hối hận, nhất định, nhất
định phải để tôi thấy được, tôi sẽ từ từ thưởng thức."
Bây giờ cô nhìn thấy. . . . . . cô thấy được.
Đột nhiên anh vươn tay, một tay kéo lấy cô vào trong ngực. Cô bất thình
lình kích động, dùng sức giãy giụa, sử dụng cả tay chân, thậm chí ngay
cả hàm răng, móng tay đều dùng hết, nhưng cũng không thể lay chuyển anh
chút nào. Anh cứ như vậy ôm cô, gần quá mức, ngay cả nhịp tim cũng có
thể cảm nhận được.
"Diêu Thủy Tinh, em không cần tàn nhẫn đối với chính mình nữa." Anh mặc cho cô cắn, cắn đến máu tươi đầm đìa, cắn đến
tê tâm liệt phế. "Không cần trừng phạt mình nữa, không cần căm hận chính mình." Cô lấy nỗi đau nhất của mình biến thành công cụ công kích anh,
mặc cho bản thân đau đến thương tích đầy mình. Cô quá mãnh mẽ, quá cố
chấp, quá đáng hận, quá. . . . . . làm cho anh đau lòng, làm cho anh yêu như điên!
Nước mắt, cứ như vậy mà chảy ra.
Từng giọt từng giọt từ từ trượt vào trong mái tóc của cô, thấm vào, ướt át. "Diêu Thủy Tinh, em hận anh đi! Vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không được tha thứ cho
anh, cứ như vậy hận anh đi!"
Cô im lặng, sau đó, bộc phát!
***
Một cái tát nặng nề vung lên mặt của anh. "Hận! Tôi đương nhiên hận, có thể không hận? Hạ Viễn Hàng, anh đã đi đâu? Rốt cuộc anh đi nơi nào hả? Lúc trước một mình tôi nằm trên mặt đất, đầy đất đều là máu tươi, bụng của
tôi rất đau, tôi rất sợ hãi, anh đã đi đâu? Tôi nằm trên giường bệnh,
đau đến hận không thể chết được, anh đang ở đâu? Ở nơi nào? Bác sĩ nói
cho tôi biết, vì tâm tình của tôi quá kích động, máu vẫn không ngừng
được, thành tử cung trở nên mỏng, về sau xác suất mang thai thấp hơn
10%, anh đáng chết lại đang nơi đâu? Anh có biết hay không? Có biết tôi
hy vọng anh có thể ôm tôi, hôn tôi, nói cho tôi biết tất cả đã có anh
đến dường nào không! Nhưng anh thì sao? Anh chỉ biết để ý cái tự ái nực
cười của anh, anh luôn luôn chủ động buông tôi xuống! Anh nói, có thời
điểm lựa chọn, tôi chỉ biết chọn Diêu Thị, sẽ không chọn anh. Tôi nói
cho anh biết, đúng là tôi chỉ cần Diêu Thị, tôi không cần anh! Bởi vì
Diêu Thị sẽ không phản bội tôi, sẽ không làm cho tôi thất vọng, sẽ không làm cho tôi khổ sở! Tôi mãi mãi, mãi mãi đều không cần chọn anh! Anh cứ ôm tự ái đáng chết của anh lăn đến địa ngục đi!"
Nước mắt của
cô, từng giọt từng giọt rơi xuống da của anh, mang theo tổn thương, mang theo đau đớn, nóng chảy vào chỗ sâu nhất trong trái tim của anh.
Trong mắt của anh tràn đầy khổ sở, tràn đầy hối hận, chất lỏng chua xót, đắng chát giống như nọc độc xâm nhập vào trái tim của anh. Anh đưa tay ôm
cô, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không buông tay. Anh hôn môi cô,
nếm được vị mặn mặn mang theo khổ sở mang theo đau nhói ở đó. "Diêu Thủy Tinh, tất cả có anh, tất cả có anh! Anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi
anh, cho dù chết cũng sẽ không rời khỏi anh."
"Vô dụng, vô dụng!" Cô cắn anh, ra sức, liều mạng cắn, rách da, chảy máu, hận không thể
uống cạn máu tươi của anh. "Anh cút cho tôi, cút cho tôi!"
Anh ôm chặt cô, để cho vô cắn, để cho cô hận, nhưng sẽ không để cho cô lại rời khỏi anh.
"Thật xin lỗi." Anh nói nhỏ. "Thật xin lỗi, bảo bối Thủy Tinh."
Cô sụp đỗ, khóc lớn trong lòng anh, khóc đến khí cũng không kịp thở. Cuối
cùng cô vòng tay ôm thật chặt cổ của anh, nước mắt rơi như mưa. "Hạ Viễn Hàng, con của chúng ta, nó đã chết. . . . . . đã chết! Đều là lỗi của
em, em không nên rõ ràng không thoải mái vẫn còn cậy mạnh, em không nên
đi công tác ở miền nam, đều là sai lầm của em, lỗi của em! Là em hại
chết con, nhất định nó cảm thấy em là người mẹ xấu xa cho nên không quan tâm đến em, còn không bao giờ cho em cơ hội đền bù nữa."
Anh
từng chút, từng chút hôn nước mắt của cô. "Sẽ không đâu, chúng ta nói
cho con biết, mẹ là một người mẹ tốt, đều là lỗi của cha, cha không bảo
vệ tốt hai người, để con muốn hận cứ hận cha, con phải yêu mẹ."
Anh biết cô yêu đứa con nhỏ này đến cỡ nào, cô lấy tất cả tình yêu mình
khong kịp cho nữa, tất cả đều cho em trai, em gái mình, thật ra thì cô
sẽ là một người mẹ tốt nhất, hoàn mỹ nhất.
Cô yếu đuối đi rốt
cuộc phát hiện, thật ra thì mình có thể không cần cứ kiên cường như vậy, không cần cứ gượng chống như vậy. Anh đang bên cạnh cô, mặc cho cô giày vò cũng sẽ không buông tay cô ra. Năm đó đến bây giờ, toàn bộ mười hai
năm, cô mong muốn chính là đôi tay vững chắc và mãi mãi không bào giờ
buông ra kia.
Yêu gì đó, hận gì đó cũng đã không quan trọng nữa
rồi. Quan trọng là vào giờ phút này, anh ôm cô, anh hôn cô, vuốt từng
cái lên miệng vết thương mười năm trước của cô. Tới giờ cô mới phát
hiện, thì ra nhiều năm như vậy, cô vẫn chờ đợi chính là anh nói với cô:
"Tất cả có anh, em còn có anh."
Có anh, có anh. . . . . .
Khóc mệt, đau thấu lòng, chỉ có ôm lẫn nhau mới có thể liếm láp vết thương
mười năm trước lưu lại. Họ đều cho rằng mình đã khỏi, nhưng vừa xé ra
nhìn, thì ra bên trong đã sớm thôi nát đến không chịu nổi.
Bọn họ là thuốc t