Old school Easter eggs.
Khoản Nợ Hôn Nhân

Khoản Nợ Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323582

Bình chọn: 10.00/10/358 lượt.

han Như, đây là may mắn của Diêu Dật Châu, cũng là may mắn của

Nhan Như.

"Hạ Viễn Hàng, sao anh không buông tha cho chính anh?"

Cô không nói buông tha cho cô, bởi vì anh ở bên cạnh cô, người bị thương sẽ chính là anh. Tính cách của cô quá dứt khoát, quá cực đoan, kỳ thật

cô không thích hợp cùng người khác yêu nhau.

Nếu như chuyện xưa

kết cục là vậy, bọn họ chia lìa mười năm, cả hai đều học được yêu ngược

và được yêu, học được quý trọng và được quý trọng, có lẽ bọn họ còn có

thể thử ở chung một chỗ. Nhưng cũng không phải.

Bạn cho rằng yêu

là cái gì? Tình yêu có thể chiến thắng tất cả, đó là thần thoại, là

truyền thuyết. Tính tình thiếu sót vẫn là thiếu sót, ý nghĩa vẫn là

không thay đổi được, là sâu tận vào xương cốt. Cô chính là như thế, đổi

không được vậy. . . . . . không muốn thay đổi! Nếu như mười năm trước,

cô là tuổi trẻ, là kích động, vậy cô mười năm sau chỉ biết cố chấp hơn,

đáng sợ hơn! Vì sao anh không buông tha chính mình? Vì sao còn phải nhất quyết không tha như vậy? Chẳng lẽ anh không biết, cô thật sự sợ hãi

sao?

"Buông tha cho mình?" Anh cười lạnh. "Ai sẽ bỏ qua cho em

đây?" Cô cho rằng trên đời này chỉ có cô là cực đoan, chỉ có cô là đáng

sợ sao? Thật ra thì bọn họ đều như nhau.

"Diêu Thủy Tinh, nếu như có thể, so với yêu anh càng muốn muốn hận em hơn!" Yêu cô là một việc

rất cực khổ, nhưng cũng là chuyện ngọt ngào nhất trên đời. Anh tình

nguyện cực khổ.

"Tôi biết." Sao cô lại không biết? Suy cho cùng, cô cũng cảm thấy hận dễ dàng hơn so với yêu.

Cô mãi mãi không quên được bóng lưng anh xoay người đi lúc cô nói chia tay.

Trước anh đã nói rõ, cô chính là khó tính, cô chính là không đáng yêu, rõ

ràng không muốn nhưng lại mạnh mẽ mãi mãi không nói ra khỏi miệng. Sau

vô số lần anh dụ dỗ cô, vào lúc cô cần anh dụ dỗ nhất, anh lại thật sự

buông tay.

Cô nhớ vĩnh viễn, ngày cô xuất viện ấy, anh xuất hiện. Cô từng ảo tưởng vô số lần trong đầu, cô nằm trên giường bệnh mở mắt là có thể nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn chưa từng xuất hiện. Càng ngày cô

càng thất vọng, càng ngày càng như sắp điên cuồng. Sau đó anh lại xuất

hiện, nhưng chỉ đứng ở nơi xa xa đó nhìn cô đi mất, trong mắt của anh

ngoài lạnh nhạt không còn thứ gì khác.

Sau đó, Từ Tĩnh Viễn cho cô xem đoạn thu hình kia. Thì ra anh đã buông tay, đấy là một chuyện sao mà dễ dàng.

Cái người nói vĩnh viễn sẽ không buông tay cô cuối cùng vẫn thật sự buông

cô ra. Cái ngưới nói đời này chỉ thuộc về một mình cô cuối cùng cũng

không quay đầu lại, chạy tới một nơi khác của địa cầu.

Cô ở sân

bay, nhìn người con trai mình yêu đến phái điên đó dứt khoát đi thẳng

đến cổng xuất cảnh, ngay cả quay đầu lại cũng không h. Cô cứ như vậy

đứng ở sau lưng anh, anh đều. . . . . . không thấy được.

Một khắc kia, cô thật sự hận, hận thấu anh!

Cõi đời này, ai sẽ thật sự ở cạnh ai cả đời, ai sẽ thật sự tin tưởng nhau

lâu dài? Nhưng năm đó, cô tin, cô thật sự tin! Cho nên sau khi anh đi,

cô đã phát điên. Cô giận chó đánh mèo, cô mê muội, cô phá hủy tất cả

những thứ cô muốn phá hủy, đồng thời cũng mất đi hứng thú với tất cả.

Khi mẹ đau lòng khóc lóc vì cô thì Diêu Dật Châu trực tiếp đưa cô đến Thụy

Sĩ. Một mình cô ở trong thành phố xinh đẹp như vẽ, lẳng lặng sống, giả

bộ bình tĩnh. . . . . . Mãi cho đến khi đôi song sinh kia xuất hiện ở

trước mặt cô, bọn chúng ngủ say, non nớt vô tội. Nhìn thấy bọn chúng thì lần đầu tiên trong đời Diêu Thủy Tinh khóc lúc ý thức còn tỉnh táo.

Sau khi yếu đuối, rốt cuộc cô trở lại là chính mình, bình tĩnh mà tự chủ,

không hề mờ mịt nữa, không hề mất phương hướng nữa. Cô là Diêu Thủy

Tinh, vĩnh viễn sẽ không đi sai đường, lựa chọn sai.

Nhưng cô vẫn sai lầm rồi!

Ngã nhào hai lần ở cùng một chỗ, ngã quỵ hai lần ở trên cùng một người, thì ra kẻ ngu xuẩn nhất chính là cô.

Anh nói, anh hận cô nhưng hận của cô cũng không kém so với anh.

Bọn họ đều hận, quay đầu lại lại phát hiện, họ đều không có lỗi, hoặc là họ cùng sai lầm rồi. Như vậy, ai trách ai? Trách vận mệnh là hèn nhát, vậy cũng chỉ có thể trách đối phương.

"Diêu Thủy Tinh, đời này em nợ anh, từng chút từng chút đều phải trả lại cho anh!"

Bên môi nụ cười trên môi cô trở nên vừa lạnh vừa độc ác. "Đứa con, phải không? Tôi nợ anh một đứa con, phải không?"

"Đúng!" Anh nhẹ nhàng nói: "Em nợ anh một đứa con, mười năm trước chúng ta vốn phải có một đứa con!"

Cô quay đầu nhìn anh: "Đáng tiếc, anh mãi mãi cũng không chiếm được nó trên người tôi."

"Có ý gì?" Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén.

"Bởi vì, vào mười năm trước, tôi đã không thể sinh lại nữa rồi." Nụ cười của cô rực rỡ quá mức, chưa bao giờ rực rỡ hơn."Anh đời này, đừng mơ tưởng

có được đứa con với tôi."

Tại sao cô phải đồng ý cái đề nghị làm

người tình đó, cô vì cái gì chứ? Chính là vì hôm nay! Lòng anh luôn luôn nghĩ về việc trả thù, chẳng qua vì để cho cô đền bù anh một đứa côn,

nhưng khi anh phát hiện anh vĩnh viễn cũng không thể đạt được ước muốn,

thù hận của anh vĩnh viễn cũng không thể biến mất thì tim của anh, sẽ

như thế nào đây?

"Ngày đó tôi nói qua chưa?" Cô tiến tới