
a em về, được không?”
“Không phiền anh đâu, em ăn xong sẽ tự về.” Mục Táp cười rộ lên, khẽ duỗi thắt lưng.
Tống Vực đi tới, khom người, xoa mái tóc rối bù của cô:“Nghe lời nào, nhớ chờ anh về.”
“Ok” Mục Táp giúp anh bẻ lại cổ áo, hài lòng nhìn dáng vẻ của anh: ” Perfect! Anh có thể xuất phát rồi đấy.”
……
Tống Vực bận đến giữa trưa mới về khách sạn, Mục Táp quả nhiên nghe lời anh nói, ngoan ngoãn chờ anh trở lại. Hai người dùng cơm trưa xong, anh chở cô về.
Mục Táp mang theo tinh thần sảng khoái về nhà. Vừa bước vào cửa, đã nghe tiếng khóc rưng rức của Mục Kiều. Bà Kiều Tuệ Tuệ đang an ủi con gái, còn ông Mục Chính Khang đứng một bên la rầy.
“Sao vậy ạ?” Mục Táp buông túi xách, hỏi.
Kiều Tuệ Tuệ ngán ngẩm thở dài, kể đơn giản tình huống, Nguyên nhân là do Mục Kiều phát sinh mâu thuẫn với vị tổ trưởng trong công ty cô ta thực tập. Sáng nay, vì chút sai lầm,
nên Mục Kiều bị vị tổ trưởng phê bình trước mặt mọi người hơn mười phút. Cô ta mất hết mặt mũi, thẹn quá hóa giận, chả quan tâm thực tập thức tiếc chi nữa, đùng đùng đón xe về. Trên đường, cô ta gọi điện cho Cảnh Chí sâm, nhưng gọi hơn mười cuộc, bên kia vẫn tắt máy. Lúc thông điện thoại, Mục Kiều khó nén nỗi uất ức, giận cá chém thớt, chỉ trích Cảnh Chí Sâm không quan tâm cô ta. Lúc cô ta
cần bờ vai an ủi, anh ta ở đâu. Nếu cô ta xảy ra chuyện không may, chắc
anh ta chả biết trời trăng mây gió gì hết. Cảnh Chí Sâm vốn đang bực dọc chuyện công việc, không có tâm tình dỗ dành Mục Kiều, chỉ nói qua quýt vài câu. Mục Kiều càng thêm tức giận, ném luôn điện thoại ra ngoài cửa sổ xe……
“Tôi biết sớm muộn gì cũng thế mà. Trong nhà
quen thói kiêu căng, ngạo mạn, giờ ra đường cũng muốn trở thành trung
tâm vũ trụ hay sao? Người ta mới nói nặng cô vài câu, cô đã quay đít bỏ
đi. Làm công mà còn hơn làm chủ. Nếu cô không sửa đổi, sau này chỉ mình
cô chịu thiệt!” Mục Chính Khang trách cứ.
Mục Kiều khóc sướt mướt:“Rõ ràng bà già kia gai mắt con, cố ý hành hạ con. Cả ngày giao cho con đống việc lặt vặt, còn bắt con pha cà phê hầu hạ bọn họ. Con đến đấy thực tập, chứ không làm tạp vụ trá hình……”
“Kiều Kiều, mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi, khi ra đời thì phải biết chữ ‘nhẫn’, sao con chẳng chịu tiếp thu lời mẹ thế?” Kiều Tuệ Tuệ cầm khăn tay, giúp con gái lau nước mắt.
“Bà nhìn nó đi. Bà chiều nó cho lắm vào, giờ thấy hậu quả chưa. Lớn già đầu mà hành động thua cả đứa con nít? Mới chịu tí ấm ức đã ôm mặt khóc bù lu bù loa. Bà nghĩ người ngoài ai cũng giống bà à, suốt ngày chiều theo ý nó?” Mục Chính Khang hai tay vuốt ngực, tức tối trừng mắt nhìn Kiều Tuệ Tuệ.
Kiều Tuệ Tuệ sợ sệt ngậm miệng lại, trong nhà chỉ còn vang vảng tiếng khóc nức nở của Mục Kiều. Mục Táp đứng một bên, không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại bàn đổ chuông. Mục Táp đứng gần nhất, liền nghe máy, là Cảnh Chí Sâm gọi.
“Táp Táp, Kiều Kiều có ở nhà không? Anh gọi cho em ấy, nhưng điện thoại không liên lạc được……”
Mục Táp cầm ống nghe, quay sang nói Mục Kiều:“Cảnh Chí Sâm nè.”
“Chị nói với anh ta em chưa về, nói em chết bên ngoài rồi!” Mục Kiều đang nổi nóng, bạ đâu nói đấy, chả buồn suy nghĩ. Cô ta chỉ muốn khiến Cảnh Chí Sâm day dứt, hối hận. Dù là nói dối.
“Chính cô tự gây họa, giờ lại giận chó đánh mèo lên
Tiểu Cảnh? Tính tình ‘cực phẩm’ tới độ này, ai chịu nổi cô đây? Đừng
tưởng Tiểu Cảnh mãi nhường nhịn, nâng niu cô như trứng hay hứng như hoa
nhá. Có mà nằm mơ!” Mục Chính Khang mắng nhiếc vài câu, rồi tiến đến chỗ Mục Táp, cầm ống nghe, nói chuyện với Cảnh Chí Sâm.
Gác điện thoại, Mục Chính Khang thở dài xa xăm, vừa
lắc đầu vừa lên cầu thang. Tựa hồ nhớ ra điều gì, ông bất chợt dừng
bước, hỏi Mục Táp:“Đêm qua con ở chỗ Tống Vực?”
“Dạ. Tối qua mưa lớn, lái xe không an toàn, nên con nghỉ ở chỗ anh ấy.” Mục Táp khẳng khái trả lời.
Mục Chính Khang gật đầu, không nói nữa, xoay người lên lầu.
Kiều Tuệ Tuệ và Mục Táp ở lại, cố gắng khuyên bảo Mục Kiều, Mục Kiều khóc đến lả người, khuôn mặt trở nên đờ đẫn.
Lát sau, Mục Táp về phòng, vừa định nghỉ ngơi, di động lại đổ chuông. Màn hình nhấp nháy ba chữ Cảnh Chí Sâm.
Cô không nghe máy. Nào ngờ di động đổ chuông dai
dẳng. Người bên kia dường như quyết thi gan với cô. Cuối cùng, Mục Táp
ngại phiền, đành ấn nút nghe:“Cảnh Chí Sâm, anh muốn gì nữa?”
“Táp Táp.” Thanh âm Cảnh Chí Sâm lộ vẻ mỏi mệt,“Gần
đây, mối quan hệ giữa anh và Kiều Kiều đang căng thẳng. Cô ấy hết nháo
rồi lại khóc. Thú thật anh chán nản quá .” Anh ta tạm dừng một tẹo, nói
tiếp,“Vừa nãy anh cứ suy nghĩ mãi, tại sao anh và Kiều Kiều trở nên như vậy.”
Mục Táp thờ ơ đáp trả:“Tôi không có hứng bình luận
chuyện của hai người, cũng không phải chuyên gia tư vấn tình cảm. Anh
tìm sai đối tượng rồi.”
Cảnh Chí Sâm khẽ khàng thở dài, cười bất đắc dĩ:“Đôi
khi anh suy nghĩ. Nếu Kiều Kiều có thể hiểu chuyện bằng một nửa em thôi, thì tốt biết bao.”
“Anh khỏi bao biện. Lúc anh mới quen Mục Kiều, tính
cách nó đã thế. Hết thảy đều do anh tự nguyện. Bây giờ, chiếm được
người nó xong, anh lại định giở quẻ à? Cảnh Chí Sâm, nếu anh là thằng
đàn ông, thì nên gánh vác