
. Hôm nay, sự xuất hiện của Mục Táp mang tới
cho anh ta niềm vui to lớn. Tựa như hai năm trước, anh ta bị đau bao tử
phải nhập viện, Mục Táp cũng mua hoa quả đến thăm. Sự cảm động, vui sướng, hứng khởi thay phiên đánh úp tới, khiến anh ta
kiềm lòng chẳng đặng, cứ muốn đến gần cô, muốn tìm lại cảm giác khó quên của quá khứ.
“Táp Táp, đừng chán ghét anh như vậy.” Giọng nói anh ta trầm ấm,“Anh xin thề, anh không có ý chòng ghẹo em đâu. Anh chỉ là….hết sức cao
hứng. Em đến đây khiến anh kinh ngạc. Dù biết em chỉ thuận tiện giúp đỡ
người nhà, nhưng ít ra, điều này chứng tỏ, em sẽ không né tránh anh nữa, đúng không Táp Táp? Nếu được, chúng ta có thể như trước kia không, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, tâm sự…..”
Còn chưa huyên thuyên xong, âm thanh trầm tĩnh, ẩn chứa ý cười đột ngột cắt ngang lời anh ta.
“Táp Táp, sao em ở đây?”
Nhìn lướt qua bả vai Cảnh Chí Sâm, Mục Táp thấy Tống Vực đang giơ cánh tay, hướng cô ngoắc ngoắc, ý bảo cô đi qua chỗ anh.
Khoảnh khắc Mục Táp nhìn thấy Tống Vực, vẻ mặt vốn căng thẳng đột nhiên thả lỏng. Cô thở phào nhẹ nhõm, lách qua người Cảnh Chí Sâm, hướng tới anh.
Cảnh Chí Sâm nghe tiếng, ngoảnh mặt lại. Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Vực, chân mày anh ta khẽ nhíu, yên lặng đánh giá Tống Vực.
Cảnh Chí Sâm đương nhiên từng nghe ‘truyền kì’ về Tống Vực. Thời điểm Tống Vực ‘ngã ngựa’, vướng vào vòng lao lý, anh ta có nhận phỏng vấn
với một tờ tạp chí, hợp tác phân tích nguyên nhân ‘sa cơ lỡ vận’ của
Tống Vực. Khi đó, anh ta ra vẻ đĩnh đạc, mỉm cười nhận xét, “Phải thừa
nhận, Tống Vực là nhân tài hiếm thấy trong thương giới, nhưng tính cách
anh ta quá rắn, hành xử táo bạo, không biết vận dụng chiến thuật lấy nhu chế cương…nên nhận lấy kết cục cay đắng này…là điều trong dự liệu.”.
Tuy nhiên, hiện giờ trong mắt Cảnh Chí Sâm, người đàn ông mang tên Tống Vực này, so với người đàn ông nhận chức CEO khi mới 19 tuổi, người đã tạo ra sự tăng trưởng kinh tế vượt bậc…hoàn toàn không tương đồng.
Cực kì không tương đồng
Mục Táp đứng đối diện Tống Vực, thản nhiên hỏi:“Sao anh ở bệnh viện vậy?”
“Ông bạn của bố anh mổ ở đây, anh tới thăm ông ấy.” Tống Vực giải thích đơn giản. Anh nhìn cô chăm chú, thân thiết giúp cô vén lại những sợi tóc bay lòa xòa, khẽ cười,“Còn em?”
Cảnh Chí Sâm đứng phía sau hai người, khẽ đằng hắng một tiếng, Tống Vực nhướng mắt nhìn anh ta.
“Táp Táp, vị này là?” Cảnh Chí Sâm mỉm cười, ôn nhu hỏi.
Hai chữ Táp Táp thoát ra từ miệng anh ta….mềm mại, êm dịu biết bao
“Anh ấy là Tống Vực.” Mục Táp xoay người, giới thiệu với Cảnh Chí Sâm,“Chồng chưa cưới của tôi.”
Tống Vực nghe vậy, nhẹ nhàng vươn tay khoác vai Mục Táp, gật đầu chào Cảnh Chí Sâm.
Câu giới thiệu nói lên tất cả.
Đáy mắt Cảnh Chí Sâm lóe lên tia cảm xúc ảm đạm. Không hiểu vì sao, khi nghe lời giới thiệu điềm nhiên và bình thản của Mục Táp, cộng thêm sự phối hợp của Tống Vực…Người đàn ông kia cố ý kéo sát cô vào lòng, tựa như đang ngầm tuyên bố chủ quyền của mình. Hình ảnh đó….làm Cảnh Chí
Sâm gai mắt. Sự mừng rỡ khi nhìn thấy Mục Táp, thoắt tan biến vào hư vô. Giây phút này, ngọn lửa không tên đột ngột trỗi dẫy trong lòng anh ta. Anh ta cực kì không ưa cách Mục Táp nói chuyện với Tống Vực, không thích Mục Táp để mắt đến người đàn ông khác. ( Ớ , ông này bệnh nhở, tiểu tam trong truyện ni, toàn thứ khìn với tửng)
Tất nhiên, có ấm ức đến mấy cũng phải nuốt vào lòng, tự mình gặm nhắm thôi. Ngoài mặt, Cảnh Chí Sâm vẫn hành xử đúng mực, lịch sự mỉm cười:“Chào anh, tôi họ Cảnh, là bạn Táp Táp.”
Mục Táp tức thời bổ sung thêm:“Cũng là bạn trai của em gái em.”
Cảnh Chí Sâm thoáng đứng hình, nhưng rất nhanh lấy lại phong độ, chỉ cười không nói, tỏ vẻ thừa nhận.
“Bây giờ em định về, anh thì sao?” Mục Táp hỏi Tống Vực.
“Anh cũng vậy.” Tống Vực mỉm cười,“Để anh đưa em về.”
“Dạ.”
Vì thế, hai người liền rảo bước tới thang máy. Một tay Tống Vực cầm áo khoác, tay kia vẫn đặt trên vai Mục Táp, đi song song với cô.
“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm cất tiếng gọi.
Bước chân Mục Táp thoáng ngập ngừng, nhưng
Tống Vực không có ý dừng lại. Anh cúi đầu, nhìn cô trìu mến, thế nên…Mục Táp lựa chọn bỏ ngoài tai thanh âm của Cảnh Chí Sâm.
Cảnh Chí Sâm nhíu mày, đề cao giọng:“Cám ơn em hôm nay đã tới thăm mẹ anh, còn cùng bà nói chuyện phiếm. Để cảm tạ, lần sau anh mời em dùng cơm.”
“Không cần, anh cảm ơn dì Kiều đấy, tôi cùng lắm chỉ là chân chạy vặt.” Nghe đến đó, Mục Táp nhịn không nổi, phải lên tiếng cự tuyệt.
Thang máy mở cửa, cô cùng Tống Vực đi vào, xoay người, trông thấy Cảnh Chí Sâm đứng chắp tay sau lưng tại chỗ cũ.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy ánh mắt anh ta khẽ
liếc xéo Tống Vực, xẹt qua tia bén nhọn, như thể ngầm khiêu khích, thách thức.
Cửa thang máy khép lại, Mục Táp cảm thấy nên giải thích rõ cho Tống Vực hiểu, bèn mở miệng:“Mẹ anh ta nằm viện, dì Kiều luôn làm cơm tới thăm. Hôm nay, sức khỏe dì ấy không tốt, phải ở nhà nghỉ ngơi. Em thay dì ấy đem cơm tới, không hơn.”
Tống Vực nhoẻn miệng cười, giơ tay vuốt nhẹ vành tai cô, từ chối cho ý kiến. Nhưng ánh sáng trong đôi con ngươi