
áp.
Mục Táp dùng sức ôm chặt anh, đặt cằm trên bờ vai anh, qua một lúc lâu, cô mới cất tiếng: “Bây giờ anh đã có em.”
Anh nghe xong, trầm mặc trong chốc lát, sau vỗ nhẹ lưng cô, khóe
miệng giương nét cười: “Đúng, bây giờ anh có em, những bất hạnh khi xưa
sẽ tan thành mây khói.”
“Tuy anh từng phạm sai lầm, nhưng em vẫn thích anh lắm.” Mục Táp thốt lời tận đáy lòng, “Rất, rất, rất thích anh.”
“Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ.”
“Em nói, em rất thích, rất thích anh.” Mục Táp khẽ đẩy anh ra, nhìn sâu vào mắt anh, “Anh thì sao?”
“Anh?” Tống Vực nghiêm túc nhìn cô, sau đó vùi đầu vào cần cổ cô, thì thầm to nhỏ bên tai cô.
Không chờ tia kinh ngạc trong ánh mắt Mục Táp tan đi, anh đã vội vàng ngấu nghiến môi cô, thuần thục lách đầu lưỡi qua hàm răng trắng: “Bảo
bối, phối hợp cùng anh đi.”
Mục Táp rũ mắt, mơ hồ cảm thấy hàng lông mi của họ đan xen, ve vuốt
lẫn nhau. Bên tai cô là âm thanh trầm thấp, ẩn chứa sự kiêu ngạo nhưng
không thiếu vẻ dịu dàng. Cô duỗi tay, vòng qua lưng anh, nhiệt tình đáp
lại nụ hôn. Ánh nắng len qua cửa sổ miêu tả sự ngọt ngào bên trong. Đôi
tay cô từ lưng anh chuyển dần lên trên, một tay dừng sau gáy, tay kia
lùa vào mái tóc anh. Anh đáp lại bằng cách siết chặt eo cô, thuận đà
nghiêng người tới trước, đè cô nằm xuống sô pha. Đầu gối cô không cẩn
thận đụng trúng cạnh bàn, làm thức ăn rơi vung vãi xuống tấm thảm trải
sàn.
Nụ hôn dài như thể hút cạn hơi thở của họ. Lát sau anh ngẩng mặt, từ
trên cao nhìn cô tha thiết: “Nhớ kỹ, em là của anh, của riêng mình anh
thôi.”
Trái tim Mục Táp sa vào đôi mắt anh, thần trí tựa hồ đã bị anh bắt làm tù binh, nên vô thức gật đầu.
Anh ra chiều hài lòng, cúi xuống tiếp tục việc dang dở.
“Khoan đã.” Cô đột nhiên bịt miệng anh lại.
“Hửm?”
“Anh cứ chần chừ, không chịu nói em nghe sự việc trước kia, có phải
là sợ mất hình tượng trước mặt em không… ?” Mục Táp cảm thấy khả năng
này tương đối lớn. Vì bản tính của Tống tiên sinh quá ư là kiêu ngạo.
Môi Tống Vực chuyển hướng, gặm cắn chóp mũi cô: “Thế giờ trong mắt em, anh có bị mất hình tượng hay không?”
Mục Táp nhoẻn cười, cất giọng êm ái: “Một chút cũng không. Tống tiên sinh, anh đừng lo sợ nhé.”
“Tốt, vậy chúng ta tiếp tục.” Anh cúi xuống, cắn nhẹ môi cô.
Mục Táp những tưởng thời gian này, Tống Vực sẽ bận rộn để chuẩn bị
cho buổi ra mắt trò chơi sắp tới. Nào ngờ, anh khá nhàn rỗi, ngày chủ
nhật còn ngủ tới trưa trờ trưa trật. Sau đó, anh thức dậy ăn qua loa bữa sáng muộn, rồi thủng thẳng cầm cái siêu đi tưới nước cho vườn hoa.
Mục Táp tỏ vẻ nghi hoặc: “Hôm nay anh không đến công ty sao?”
“Đến công ty làm gì?”
“Thì kiểm tra, xem xét việc chuẩn bị ra mắt trò chơi mới, thử nghiệm
chương trình, hoàn thiện các khâu quảng cáo và marketting…Cả khối việc
để làm đấy chứ.”
“Mấy việc đó thì giao cho các bộ phận chuyên môn phụ trách. Mỗi người đều có chức trách của riêng mình. Nhiệm vụ của anh đã hoàn tất. Hôm nay lại là chủ nhật, anh có quyền được nghỉ xả hơi.”
“Nghĩa là hôm nay anh rãnh nguyên ngày?”
“Ừm, cả ngày hôm nay dành trọn cho em đấy.” Tống Vực xoay người về phía cô, phủi phủi hai tay vào nhau.
Mục Táp lại gần anh, ôm lấy cổ anh: “Vậy hôm nay chúng ta đi đâu
chơi? Xem phim, đánh tennis, chạy xe quanh hồ, dạo phố….chẳng gì mới mẻ
cả! À, chúng ta ghé nhà sách đi. Dạo gần đây, em quên bẵng luôn việc đọc sách.”
Tống Vực véo nhẹ đôi má hồng, cất giọng lười nhác: “Ok.”
Hai vợ chồng lái xe đi đến hiệu sách lớn nhất nằm ở phía Đông thành
phố H, Tống Vực chọn sách tham khảo ở lầu một, Mục Táp thì lên lầu hai – nơi bày bán đủ loại tiểu thuyết.
Cô đứng trong góc khuất, chăm chú xem quyển tiểu thuyết tình cảm. Mãi đến khi bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, cô choàng tỉnh, đặt
quyển sách vào kệ, tiến lên trước hai bước. Thông qua khoảng cách giữa
các kệ sách, cô nhìn thấy bóng dáng Cảnh Chí Sâm.
Đứng cạnh anh ta là cô gái trẻ xinh đẹp có nụ cười tươi tắn, mái tóc
xõa ngang vai. Cô gái cầm một quyển sách, nhìn anh ta và nói: “Truyện
này hay lắm, em đề cử anh nên xem.”
“Anh không thích xem tiểu thuyết tình cảm.” Cảnh Chí Sâm từ chối nhã nhặn.
“Quyển sách này không đơn giản chỉ viết về chuyện tình cảm nam nữ.
Ừm…biết nói sao cho đúng nhỉ. Đại khái, nó giống như một cuốn cẩm nang
tình yêu, phân tích rất cặn kẽ diễn biến tâm lí của những người đang rơi vào vòng xoáy tình yêu. Theo em thấy, sách này rất đáng đọc.” Cô gái
nhiệt tình đề cử.
Xem ra là bạn gái mới của Cảnh Chí sâm. Mục Táp ý thức được điều ấy,
liền theo phản xạ lui bước trở về vị trí cũ. Song, phía bên kia, Cảnh
Chí Sâm dường như xuất hiện linh cảm, tầm mắt anh ta vô thức lia về phía cô.
“Táp Táp?” Cảnh Chí Sâm hạ giọng gọi tên cô, đôi chân tự động vòng qua kệ sách, hướng tới chỗ cô.
Quả nhiên không nhìn lầm, xác định người đứng đối diện chính xác là
Mục Táp, thâm tâm Cảnh Chí Sâm dội lên niềm phấn chấn, anh ta chủ động
chào hỏi: “Táp Táp, đã lâu không gặp.”
Cô gái kia theo sát gót Cảnh Chí Sâm, đoạn mỉm cười hỏi anh ta: “Bạn anh à?”
Cảnh Chí Sâm không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà yêu cầu cô gái: