
ấy là lần đầu tiên trong
đời, anh phẫn nộ đến nỗi mất hẳn lí trí.
Mạc Tử Tuyền và Ngu Nhiên – hai người phụ nữ từng tiếp xúc thời gian
dài với Tống Vực, đều có chung nhận xét, anh là người đàn ông sẵn sàng
bảo vệ, che chở cho người thân và bạn bè. Sở dĩ họ kết luận như vậy là
có căn cứ hẳn hòi.
Một phút anh nông nỗi đã để lại hậu quả nhớ đời. Sau khi anh xuất
hiện, hiện trường trở nên hỗn độn. Trong vài giây ngắn ngủi, tất cả bọn
chúng đều không biết chuyện gì đang xảy ra. Đợi đến khi lấy lại thần
hồn, bọn chúng đồng loạt nhìn thấy, tay Tống Vực cầm cây cốt thép, giáng thẳng xuống trán của tên đang tra tấn Đinh Triệt. Máu tươi ào ạt tuôn
trào, tên đó ngã quỵ dưới chân anh.
Dòng máu đỏ sẫm đánh mạnh vào thị giác Tống Vực, đồng thời kéo lí trí của anh quay về. Rốt cuộc anh cũng nhận ra, mình đã phạm phải sai lầm
quá đỗi nghiêm trọng. Nhưng tay anh vẫn nắm chặt cây cốt thép, thần sắc
hết sức bình tĩnh. Tận tới khi cảnh sát xông vào tầng hầm, anh xoay
người, dùng đôi mắt thâm trầm xoáy thẳng bộ đồng phục cảnh sát màu xanh
đen.
Tống Vực phải trả giá cho sai lầm của mình. Người bên ngoài bắt đầu
bàn tán, đồn thổi vô số phiên bản liên quan đến việc anh ngồi tù. Đinh
Triệt lén lút ăn cắp mật mã của trò chơi mới, đem bán cho công ty đối
thủ, chiếm dụng toàn bộ số tiền, nhằm đổ vào canh bạc lớn cuối cùng của
đời gã.
Nhờ canh bạc đó, gã đã may mắn có cú lội ngược dòng ngoạn mục, tìm
được cơ hội sống quý báu giữa con đường chết âm u đen tối. Qua sự việc
ấy, gã vừa áy náy vừa sợ sệt, nên không còn mặt mũi đối diện Tống Vực.
Cuối cùng, gã lựa chọn lãng quên người bạn từng đồng cam cộng khổ với
gã.
Thời gian Tống Vực ngồi tù, Đinh Triệt không một lần vào thăm hỏi.
Sau này, Tống Vực biết được chân tướng, anh cũng không bao giờ nhắc tên
gã nữa.
*****
Mục Táp đọc đến dòng cuối cùng, hốc mắt đã cay xè, chóp mủi đỏ ửng.
Cô đặt laptop về chỗ cũ, ngồi một chỗ trầm ngâm tư lự. Lúc cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Vực đang đứng trước mặt, ánh mắt anh hướng về phía khay
thức ăn trên bàn: “Ăn nhanh lên kẻo nguội.”
Cô duỗi tay lấy cái bánh mì, từ tốn nhai nuốt, vừa ăn vừa hỏi: “Sao anh lại viết email, không thể trực tiếp nói với em ư?”
“Anh đã nói rồi mà, anh không có thói quen trút bầu tâm sự cùng người khác, kể cả người thân cũng vậy.” Anh ngồi xuống, “Thành ra trước mặt
em, anh không biết nên nói thế nào.”
“Thế khi anh viết email ấy, trong lòng có khó chịu không?”
Anh xắn miếng trứng, nhét vào ổ bánh mì, rồi đưa cô: “Không hề.”
“Có hối hận không?”
“Hối hận.” Đôi mắt anh trong suốt, phẳng lặng không gợn chút cảm xúc, “Hối hận vì khi còn trẻ, anh quá xốc nỗi, thiếu chín chắn, dẫn tới hành động sai lầm, làm lãng phí rất nhiều thời gian.”
Mục Táp nhìn anh đăm đắm.
“Kì thực, cuộc sống hai năm trong tù của anh cũng không tới nỗi tệ
hại. Từ nhỏ anh luôn vượt trội, đi trước đám bạn đồng trang lứa. Mười
lăm tuổi, anh bước chân vô giảng đường đại học, nhận được sự thán phục,
khen ngợi của rất nhiều người. Từ đó anh nhanh chóng chạm tay đến hai
chữ ‘thành công’. Trong khi đám bạn tiêu xài dè sẻn, tích cóp từng đồng, thậm chí có đứa còn phải gặm mì gói suốt cả tháng trời, thì anh đã có
khả năng sắm siêu xe đắt tiền. Người xung quanh đều nhìn anh bằng ánh
mắt ngưỡng mộ, nhưng anh chưa hề ngưỡng mộ bản thân mình. Trong tiềm
thức, anh cho rằng những chuyện ấy đều thuận theo lẽ thường. Anh tài
giỏi hơn họ thì hiển nhiên, anh sẽ thành công hơn họ.” Nói đoạn, anh mỉm cười nhìn cô: “Mãi đến khi thất thế, anh mới muộn màng phát hiện, chạy
nhanh quá ắt sẽ té nhào đầu. Thành công quá sớm chưa hẳn là chuyện tốt.
Vượt qua khoảng thời gian đầu đầy chán nản, thống khổ và không cam lòng, anh dần làm quen với nếp sống trong đó, mỗi ngày đều ăn cơm, tập thể
dục buổi sáng, đi lao động công ích, đọc sách rồi ngủ. Cứ thế, sinh hoạt của anh trong hai năm ấy chẳng khác gì người bình thường. Nhưng chính
cuộc sống đơn điệu và nhàm chán ấy đã giúp anh tìm lại được sự thanh
thản cho tâm hồn, giúp anh có cơ hội nâng cao nhận thức, thay đổi một số quan niệm lệch lạc trước kia.”
Mục Táp lẳng lặng nghe anh bày tỏ.
“Hóa ra Tống Vực anh cũng chẳng có gì tài giỏi. Tuy anh có thể làm
được những việc khiến người khác trầm trồ, tán tụng. Nhưng đồng thời,
anh cũng ngu ngốc gây ra những sai lầm mà người bình thường rất hiếm khi phạm phải.”
“Bây giờ anh đã thật sự buông bỏ được quá khứ?”
“Anh từng đọc tự truyện của Nelson Mandela* vô số lần, và đặc biệt thích câu nói ‘Khi tôi bước đến cánh cửa của sự tự do, tôi biết nếu mình vẫn
còn để lại sự đau khổ và hận thù phía sau, tôi vẫn còn ở
trong tù.’ Anh nghĩ một vĩ nhân như ông ấy, sẽ luôn có nhận định đúng đắn.”
*Nelson Mandela: là tổng thống Nam Phi
đầu tiên được bầu cử dân chủ theo phương thức phổ thông đầu phiếu. Xem
thêm cuộc đời ông tại đây.
“Em nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Anh phì cười trước bộ điệu ngây ngốc của cô.
Mục Táp thả miếng bánh mì xuống bàn, lấy khăn lau sạch miệng, rồi nhẹ giọng: “Ôm em đi?”
“Rất sẵn lòng.” Anh kéo cô vào vòng ôm ấm