XtGem Forum catalog
Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325154

Bình chọn: 7.00/10/515 lượt.

Phi lại đổ chuông.

Nhạc chuông điện thoại không ngừng reo. Lâm Phương Phi từ chối hai lần, cô không kiềm chế được lại nghe điện thoại.

“Rút cuộc anh muốn làm gì vậy? Em đã nói rồi hôm nay tâm trạng em

không vui”. Lâm Phương Phi quát lớn, mái tóc xoăn dài như tảo biển xõa

ra, che phủ cả nửa khuôn mặt.

“Phương Phi, em có chuyện gì không vui đều có thể nói với anh, nói ra được thì sẽ thấy thanh thản hơn rất nhiều. Anh tình nguyện làm một

thính giả trung thành của em”. Phương Văn Húc cố gắng đè nén nỗi đau

trong lòng, an ủi Lâm Phương Phi.

“Húc…”. Lâm Phương Phi ngừng lại một chút, sau đó kể hết với Húc chuyện hôm nay ở trường cô đã bị bẽ mặt như thế nào.

“Cái gì, con ranh nào vậy? Dám đối xử với em như vậy chứ. Anh phải

cho nó một trận mới được!”. Nghe xong lời tố khổ của Lâm Phương Phi,

Phương Văn Húc bực mình nói.

Do quá phẫn nộ, đôi mày rậm của anh đã sắp chập vào làm một.

“Được rồi, em đừng buồn nữa, Phương Phi, nói cho anh biết con bé ấy

là ai, anh sẽ giúp em xử lý nó”. Phương Văn Húc tiếp tục an ủi.

Tưởng là chuyện gì chứ, chút chuyện nhỏ như vậy, Phương Văn Húc có thể giúp Lâm Phương Phi trả thù một cách dễ dàng.

“Em không biết tên con bé đó, dám nói với em cái giọng không biết

trên dưới là gì như vậy chắc là sinh viên mới vào trường. Tóm lại con bé đó là loại con gái chanh chua điển hình, ăn nói không có một chút lễ

phép nào cả, nó để tóc dài, thả xuống, giống như bạch tuộc vậy”. Lâm

Phương Phi cố gắng miêu tả lại dáng người của cô gái kia, dần dần nhớ

lại được những tin tức có giá trị.

“Loại con gái như vậy đâu có đáng để em so đo, để tâm chứ. Em yên

tâm, việc này cứ để đấy cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết êm thấm”.

Phương Văn Húc nói đầy tự tin, “Phương Phi, đêm nay em đừng nghĩ gì nữa, hãy đi ngủ sớm đi nhé! Chuyện này cứ để anh lo”.

“Ừm, vậy cám ơn anh!”. Lâm Phương Phi không ngờ cô vẫn thổ lộ hết

những điều không vui trong lòng với Phương Văn Húc, tự nhiên cũng cảm

thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Cô nghĩ ngợi một lúc, nói thêm: “Về con bé kia, anh đừng làm gì quá đấy, biết chưa?”.

“Em yên tâm, anh biết mà”. Trong lòng Phương Văn Húc đã đang nghĩ

cách làm thế nào để dạy dỗ con bé dám chọc tức Lâm Phương Phi mà quên

mất mục đích gọi điện thoại cho Phương Phi.

Ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt của Lâm Phương Phi.

Cô lẩm bẩm: “Kiệt, nếu lúc này anh ở bên cạnh, cùng chia sẻ nỗi buồn cùng em thì tốt biết bao”.

Thái độ lúc nóng lúc lạnh của Trình Vũ Kiệt đối với cô, khiến cho Lâm Phương Phi cảm thấy tình yêu giữa họ giống như ngắm hoa trong sương, hư hư thực thực, Kiệt rất hiếm khi chủ động tìm gặp cô, cũng không dám

công khai mối quan hệ của hai người. Trước đây vì cô là bạn gái của

Phương Văn Húc nên không tiện. Nhưng giờ cô đã chia tay với Húc rồi, mà

Kiệt vẫn không chịu công khai, nói là để bảo vệ hình tượng công chúa của cô trong lòng mọi người, lo lắng suy nghĩ của người khác sẽ có ảnh

hưởng không tốt với cô. Điều này khiến cô thấy Kiệt rất chu đáo. Nhưng

cho dù là như vậy đi chăng nữa, cô vẫn không muốn chuyện cô và anh yêu

nhau mà cứ phải giấu giếm như là làm chuyện gì đó rất xấu xa vậy.

Kha Mộng Kì nhún mũi bàn chân, bắt đầu khiêu vũ, ngẩng đầu,

xoay người, quay… mỗi động tác đều thực hiện rất chính xác, mỗi biểu lộ

tình cảm đều rất chuyên tâm.

1

Những tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu qua làn sương mỏng, tỏa sáng cả ngôi trường xinh đẹp này.

Nhà ăn của trường đã chật kín người.

“Kha Mộng Kì, mình đã mua được bữa sáng về rồi đây”. Tiểu Vân tay

trái bê một bát sữa đậu nành, tay phải xách mấy cái túi đựng thức ăn,

nói không ra hơi.

Xếp hàng chen chúc mệt quá, Tiểu Vân vừa đến đã ngồi phịch xuống. May mà trọng lượng của cô chưa đến mức làm gãy chiếc ghế.

“Cám ơn cậu!”. Kha Mộng Kì nhận lấy cái bánh mì mà Tiểu Vân đưa cho.

“Ăn thôi đều phải chen chúc như vậy, cậu nói xem chúng ta có dễ dàng

mà ăn cơm được sao?”. Tiểu Vân hơi chán nản nói: “Nếu không phải vì hôm

nay cậu trang điểm trông giống thục nữ như vậy, mình cũng chẳng thèm mua hộ thức ăn cho cậu đâu đấy!”.

“Hôm qua ai dám cãi nhau với Lâm Phương Phi, mau bước ra đây cho tôi!”. Một giọng nói đầy tức giận bất ngờ vang lên.

Tất cả các sinh viên trong nhà ăn đều nhìn về hướng âm thanh phát ra, cả nhà ăn ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.

Kha Mộng Kì bị giọng nói ấy khiến cho sợ hãi, chiếc bánh mì đã đưa

gần đến miệng rồi vội đặt xuống. Cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên.

Có vài nam sinh hung dữ, người nào người nấy đều to cao, đẹp trai, mặc complet chỉnh tề, khí thế rất hoành tráng.

Chàng trai đứng đầu mặc complet đen, điều khiến cho người khác chú ý

nhất về anh ta là mái tóc ngắn hung hung vàng, da rất trắng, đôi mắt như hoa anh đào trong vắt, rất sáng.

“Ôi, Húc tiền bối…”. Tiếng của rất nhiều nữ sinh vang lên.

“Chẳng phải mấy ngày nay Húc tiền bối đều không lên lớp ư, sao hôm

nay anh ấy lại đến đây nhỉ?”. Tiểu Vân ngơ ngác như không hiểu gì nói

với Kha Mộng Kì đang đứng bên cạnh. Tiểu Vân luôn có hứng thú với những

tin đồn trong trường, mọi chuyện lớn nhỏ trong ngôi trường này cô đều