Old school Easter eggs.
Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325544

Bình chọn: 9.5.00/10/554 lượt.

i đầu nói. Cô sợ Kiệt từ chối, nên không dám

nhìn vẻ mặt của cậu ấy.

“Mình đã có bạn nhảy rồi!”.

Trình Vũ Kiệt lạnh lùng buông một câu mà như đẩy Kha Mộng Kì đang

tràn đầy hy vọng vào địa ngục, không thể bước ra được. Điều làm cho Kha

Mộng Kì càng không thể chấp nhận được là, bạn nhảy của Trình Vũ Kiệt

chính là Lâm Phương Phi.

Trình Vũ Kiệt bước những bước chân uyển chuyển về phía Lâm Phương

Phi, thư thái chìa tay phải ra, để lộ nụ cười say đắm lòng người “Tiểu

thư Lâm Phương Phi, mình có thể mời cậu nhảy một điệu được không?”.

Lâm Phương Phi rất bất ngờ, nhưng hơn cả là vui sướng. Cô thường rất

khó chịu về chuyện không thể công khai tình cảm giữa hai người, lần này

Kiệt lại chủ động mời cô nhảy cùng giữa đông đảo mọi người như vậy, điều đó có phải là chuyện tình cảm giữa hai người sắp được vén mây nhìn thấy mặt trời không?

Kha Mộng Kì hụt hẫng đứng yên tại chỗ, trước mặt cô mờ mịt như bị một lớp sương bao phủ.

Trình Vũ Kiệt vòng tay ôm lấy bờ eo thon thả của Lâm Phương Phi, đưa

cô nhảy theo. Một người đẹp trai mê hồn, một người xinh đẹp phóng

khoáng, nhìn hai người họ thực sự rất xứng đôi.

Kha Mộng Kì bỗng nhiên cảm thấy mình như một cô gái xấu xí thừa thãi.

“Kha Mộng Kì, hôm nay em không có bạn nhảy ư?”. Thầy Doãn Trình đến bên cạnh Kha Mộng Kì hỏi.

“Dạ, hôm nay Tiểu Vân có việc bận không đến được, nên em chỉ có một

mình bơ vơ thôi ạ, hi hi”. Kha Mộng Kì cố gắng nhoẻn miệng cười.

“Vậy thì, thầy mời em nhảy một điệu, không biết em có đồng ý không?”. Thầy Doãn Trình xòe tay ra làm động tác mời.

“…”. Thực ra Kha Mộng Kì chẳng còn tâm trí đâu mà nhảy cả, nhưng cũng không biết làm sao để từ chối lời mời của thầy giáo.

“Không đồng ý sao?”.

“Dạ không phải ạ! Tại tự nhiên được thầy mời nên em thấy khó tin quá

thôi ạ”. Vừa nói xong, Kha Mộng Kì đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng

bàn tay thầy Doãn Trình.

Kha Mộng Kì nhảy mà hồn phách bay đi đâu, toàn không cẩn thận giẫm vào chân thầy.

Cô luôn miệng nói “Xin lỗi”, còn thầy Doãn Trình thì chỉ mỉm cười nói “Không có gì”.

Một ánh mắt lạnh lùng nhìn nghiêng qua, Kha Mộng Kì cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ nào đó.

Trình Vũ Kiệt ôm Lâm Phương Phi nhưng ánh mắt lúc nào cũng hướng về Kha Mộng Kì, trong ánh mắt hàm chứa sự thất vọng lạnh lùng.

Kha Mộng Kì thấy rùng mình, nới lỏng khỏi thầy Doãn Trình, “Em xin

lỗi thầy Doãn, hôm nay em không được khỏe lắm”. Nói xong, liền chạy ra

ngoài

3

Bên ngoài ánh nắng vẫn rất chói chang, những tán lá sum suê che lấp

ánh nắng, từng cơn gió lành lạnh thỉnh thoảng thổi qua, khiến cho người

ta cảm thấy rất sảng khoái, dễ chịu.

Kha Mộng Kì ngồi một mình trên chiếc ghế dài trong khu rừng nhỏ, nhớ

lại ánh mắt lạ lùng vừa rồi của Trình Vũ Kiệt. Tại sao ánh mắt ấy lại

chất chứa sự thất vọng? Tại sao mình nhìn thấy ánh mắt ấy lại thấy lạnh

thấu xương như vậy? Cậu ấy và Lâm Phương Phi rút cuộc có quan hệ gì?

Chẳng lẽ… người con gái mà Kiệt hôn vào ngày đầu tiên cô đến nhập trường lại chính là Lâm Phương Phi?

Không, không, không… không thể nào là cô

ta! Loại con gái huênh hoang như cô ta sao có thể là mẫu người mà Kiệt

thích được? Kha Mộng Kì ngay lập tức phản biện lại suy nghĩ của mình.

“Đang nghĩ gì vậy?”. Có người khẽ ngồi xuống bên cạnh Kha Mộng Kì, nhẹ như một cơn gió vậy.

Giọng nói của cậu ấy lúc nào cũng rất hay, rất mê hoặc lòng người.

Kha Mộng Kì lạnh lùng ngẩng đầu lên hỏi: “Sao cậu lại biết mình ở đây?”.

“Một nơi hóng gió thích hợp như vậy, có thể để cho cậu ngồi hưởng một mình sao?”. Trình Vũ Kiệt ngắt một chiếc lá ngô đồng, nhẹ nhàng xé làm

đôi, vứt xuống dưới chân, “Khi mình không vui, mình cũng thích ngồi chỗ

này”.

“Ở đây rất yên tĩnh, cảnh cũng rất đẹp. Ngồi đây cảm giác như thời

gian đang ngừng trôi, mọi phiền não đều không còn nữa”. Giọng nói của

Kha Mộng Kì khẽ cất lên.

Ánh nắng chiếu qua những cành cây, tạo nên những cái bóng mờ mờ, chiếu lên khuôn mặt điển trai của Trình Vũ Kiệt.

Rừng cây yên tĩnh một cách lạ lùng, dường như cả thế giới này chỉ tồn tại hai người là Trình Vũ Kiệt và Kha Mộng Kì.

“Thầy Doãn Trình nhảy rất đẹp, được nhảy cùng thầy là niềm mơ ước của rất nhiều cô gái, chắc cậu cũng không ngoại lệ, đúng không?”. Giọng

điệu lạnh nhạt của Trình Vũ Kiệt cất lên.

“Gì cơ?”. Kha Mộng Kì không thể ngờ rằng Trình Vũ Kiệt lại có thể

thốt ra câu nói đó, trừ phi… cậu ấy rất để tâm đến việc mình nhảy cùng

ai? Nếu để ý có phải nghĩa là cậu ấy cũng có chút tình cảm gì đó với

mình? Nghĩ đến điều này, bất giác Kha Mộng Kì cảm thấy vui hẳn lên.

“Không đâu, hôm nay mọi người đều có bạn nhảy, thầy Doãn Trình thấy

mình không có ai nhảy cùng nên mới mời mình. Thực ra… mình thích nhảy

với cậu hơn”. Kha Mộng Kì đã nói được lời nói tự đáy lòng, tim cô đập

thình thịch.

“Thật không?”. Trình Vũ Kiệt khẽ nhếch môi lên, nở nụ cười hiếm thấy.

Ánh nắng chiếu qua kẽ lá, vừa hay chiếu lên đôi mắt trong, sáng của Kiệt, tỏa ra ánh sáng mê người.

“Kiệt…”. Kha Mộng Kì quay người qua nhìn Kiệt đang lặng im ngồi tựa vào gốc cây ngô đồng.

“Gì vậy?”. Trình Vũ Kiệt nhìn ra xa, hàng mi dài n