
bỏ qua lần đánh lén đầu tiên của cô đêm đó! Vốn dĩ không phải cô nên chịu trách nhiệm với tôi sao?” Đôi môi mỏng mấp máy phu ra mấy chữ trêu ghẹo trắng trợn.
"Lưu manh! Đồ lưu manh!" Tô Lạp lùi về phía sau, không thấy anh đuổi theo, cứ duy trì tư thế cúi người đùa giỡn như vậy nhìn cô.
Nhanh nhẹn xoay người muốn bỏ chạy, nhưng làm thế nào mà trước mắt đen ngòm một mảnh, hàng loạt vệ sĩ đứng canh giữ ở cửa, lại nhìn bên ngoài, xe thể thao sang trọng không dưới mấy chục chiếc đỗ tràn lan.
Làm gì vậy? Đây là muốn vây bắt cô thật sao? Cô không có dáng dấp xinh đẹp hoàn mỹ như Hoa hậu Thế Giới nha! Chung quy làm sao lại khiến cho người đàn ông này tức giận đến như vậy?
"Thế nào? Không đi!"
Lôi Kình đứng dậy, uốn éo cái lưng mỏi, đi tới trước mặt Tô Lạp, thân mật ngả đầu lên bả vai gầy yếu của cô.
Cả người mặc trang phục đắt tiền làm toát lên vẻ cao quý và nét đẹp trai phóng khoáng của anh, còn Tô Lạp, giày màu xanh lá cây, váy màu xanh lá cây, áo màu xanh lá cây, cả người hóa thành một màu xanh lá cây đâm thủng mắt, muốn chói lóa bao nhiêu liền có bấy nhiêu, hai người đứng chung một chỗ ở khoảng cách gần như vậy, tương đối không hài hòa.
"Buông tôi ra." Tô Lạp vừa trốn được, liền túm lấy một cái ghế ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một mảnh băng keo cá nhân, “bụp” một tiếng dán lên trên cổ chân.
Đan xen hai bàn tay lại, đưa lên cao rồi kéo từ trán xuống ép lên bụng, làm thành tư thế đại sư thái phái Nga Mi, giống như đang ở trên núi tu luyện võ công!
Hít sâu một hơi, "Nói! Anh sắp đặt vụ xem mắt này chắc chắn là có mục đích!" Tô Lạp nhếch môi, nhìn Lôi Kình với vẻ mặt xem thường.
"Chiếu theo lời nói của tôi đêm đó mà làm!" Lôi Kình dựa vào người cô.
"Tuyệt đối không thể nào!" Cô tức giận, đem một đóa hoa như cô biến thành lão già cho anh sai bảo hay sao?
"Chồng của dì út nhà cô từ đây về sau không có công ăn việc làm nữa, nhà cô đang ở không lâu sau sẽ bị phá hủy, một xu tiền bồi thường cũng không có! Đây là tình huống số một, hay là muốn biện pháp ép buộc mẹ cô, làm cô lập tức gả cho tôi, ngày ngày bị tôi ngược đãi! Nếu cô muốn trải qua những ngày như vậy, đây là tình huống số hai của tôi!" Lôi Kình nhàn nhạt nói qua, giống như sự tình còn chưa đủ nặng nhẹ.
"Cô không cần nghi ngờ, tôi có khả năng làm cho cô mất đi tất cả! Bao gồm cả người bên cạnh cô, hơn nữa tôi sẽ không bỏ qua người đàn ông tên Khả Phàm kia." Trong con ngươi của Lôi Kình lóe lên vài tia tính toán, khiến Tô Lạp cảm thấy đây tuyệt đối là thật, quả thực, bất luận là thế lực nào của anh, vẫn là cậy thế mẹ làm Bộ trưởng bộ thương mại, vung tay một cái, đoán chừng xử lý cả nhà cô dễ như trở bàn tay!
"Anh thật rất hèn hạ!" Tô Lạp cắn khóe môi.
"Thói quen thôi!" Lôi Kình không cảm thấy đây là nghĩa xấu.
Anh đừng cưỡng cầu tôi làm cái gì, bởi vì tôi là người cà lơ phất phơ, nhất định sẽ làm không xong việc nhà! Còn làm cuộc sống của anh loạn xạ không ngừng, phiền toái tới dồn dập! Chẳng may tôi lỡ tay làm vỡ đồ nhà anh, tôi cũng không bồi thường nổi!" Tô Lạp cảm thấy tất yếu nên nói cho anh biết một chút, tiết kiệm để tránh phiền toái về sau.
Thôi! Cô không đếm xỉa đến nữa! Ngẩng đầu lên nhìn lại anh, "Tiền lương tính thế nào?" Hất mặt, bộ dáng kia cao ngạo cực kỳ!
"Tiền lương tùy cô! Nhưng không tính theo ngày, dựa vào những chuyện cô làm mà tính, nếu như cô làm tốt, mua nhà ở cho cô tôi cũng không ngại, nếu như cô làm tôi không hài lòng, một xu cũng không có." Lôi Kình gật đầu, nói rất nghiêm túc.
Tô Lạp híp mắt, vỗ tay cái bốp, "Đồng ý! Lúc nào thì đi làm việc anh nói?" Cô chính là mấy năm nay mới đồng ý một chuyện, hóa ra cũng rất tốt! Còn được cả nhà ở?
"Tùy lúc! Chớ nghịch đến tôi, nếu không. . . . . ."
"Được rồi được rồi! Uy hiếp tôi? Đừng nói nữa! Cẩn thận chẳng may lát nữa đi ngang qua chỗ cảnh sát, họ lại nghĩ anh là phần tử tội phạm mà bắt đi!" Tô Lạp nói xong còn len lén nhìn chung quanh quán trà.
"Ách! Tại sao không có khách?" Tô Lạp lúc này mới phát hiện ra, hôm nay quán trà không có ai.
Lôi Kình xoay người nhìn quán trà trống trải một chút, tay cắm vào trong túi quần jean, "Bao trọn gói rồi ! Nếu không ngày mai muốn cho tôi lên trang đầu tạp chí sao?"
Tô Lạp bĩu môi nhìn Lôi Kình, "Đúng vậy nha! Ai có thể nghĩ tới đường đường là con trai Bộ Trưởng Bộ Thương Mại lại là cái loại lưu manh đáng chết!"
"Cô mở miệng sớm muộn gì cũng sẽ chuốc lấy tai họa! Đừng nói nhảm! Đi theo tôi!" Nói xong lắc đầu một cái lôi Tô Lạp theo.
Bước qua cửa quán trà, Lôi Kình nhận lấy chiếc áo da, ngón tay sờ sờ mi tâm "Chị dâu các người cũng đã nhìn! Buổi tối gặp lại!"
"Nhưng Lãnh Tâm ở đâu?" Trong đám người, một phụ nữ cất tiếng hỏi.
Lôi Kình nhìn cô ta một cái, chân mày nhíu lại, "Ở nước Pháp!"
"Cầm!" Ném áo khoác cho Tô Lạp, Lôi Kình cầm mũ lưỡi trai màu xám tro đội lên đầu, đi ra ngoài.
Xe lao vun vút trên đường phố rộng rãi, Lôi Kình đưa một tay đặt lên bả vai của Tô Lạp, “Trước tiên đến biệt thự của tôi.”
"Ách! Đi. . . Đi. . . . Đi đến nhà của anh? Đi đến nhà của anh làm cái gì?" Tô Lạp gắt gao ôm thật chặt áo da của anh t