
rong tay.
"Yêu thích món đồ này như vậy, chắc phải cho cô rồi! Để ở trong nhà mà nhìn." Lôi Kình cười châm chọc Tô Lạp, có cần phải ôm chặt như vậy không?
"Yêu thích cái đầu anh á! Tôi sợ nó xảy ra chuyện không may, lấy hết cả gia tài ra cũng bồi thường không nổi!" Tô Lạp kéo chiếc áo, run lên.
"Đến nhà tôi là để cho cô làm quen một chút! Không có tình ý gì khác, cho dù đói bụng ăn bừa, vẫn phải xem qua thức ăn có màu sắc, hương vị tốt hay không, tôi đã ăn qua cô một lần, không được tính là mới mẻ nữa." Lôi Kình trên mặt tràn đầy sự giễu cợt.
"Là do anh làm bẩn tôi, tôi không có vấn đề! Đừng suy bụng ta ra bụng người." Tô Lạp chép miệng, bĩu môi.
Trong biệt thự lớn trên đỉnh núi, Lôi Kình đi lên lầu trước, Tô Lạp rón rén đi bước thấp bước cao, chỉ sợ làm bẩn căn phòng lớn, trắng như vậy. Ở trong mắt cô bây giờ, khu Tứ Hợp Viện quả thật giống như cái lồng chim hóa thạch được một gia đình giàu có vứt bỏ một trăm năm trước.
"Tiếp tục đi! Tôi đi tắm! Cô không cần phải thận trọng. Làm quen hoàn cảnh một chút!" Lôi Kình đột nhiên đứng lại, cởi áo sơ mi xuống ném cho Tô Lạp.
"Ách! Được, được, anh đi đi!"
Tô Lạp để áo sơ mi qua một bên, xoay người, liền nhìn thấy một màn hình TV so với cửa sổ thủy tinh nhà cô còn lớn hơn gấp mấy lần, mắt trợn to, tò mò sờ lên.
"Coong coong coong coong."
Từng tiếng máy xe lao nhanh như tên vút, Tô Lạp bị chấn động lùi xa về phía sau vài bước.
Giữa màn hình lớn, một người đàn ông mang mũ bảo hiểm, chạy băng băng bên trong tuyến phòng hộ giữa cuộc so tài đầy máu lửa. Chỉ có thể nhìn thấy đôi tròng mắt đen nhánh, một cô gái tóc ngắn ngồi phía sau, ôm thật chặt lấy hông anh. Cô gái này hình như rất ngông cuồng, không ngừng hò hét vì anh. Hai bên tuyến phòng hộ, người xem phất cờ hò reo ầm ĩ, âm thanh hóa thành từng lớp từng lớp sóng đánh thẳng vào màng nhĩ. Sau lưng còn có tay đua phóng nhanh như tên bắn, bốn phía phất cờ hò reo âm thanh rất vang dội. Tô Lạp hơn phân nửa đoán ra được, đây chính là cuộc đua xe bên trong thành phố, hàng năm tổ chức một lần! Mấy năm trước cô cũng cùng mấy người trong trường học đi xem qua, lúc ấy còn sợ xe bay ra ngoài làm bị thương cái mạng nhỏ của mình, cho nên xem chút xíu là đi rồi.
"Ai cho cô động đến nó?”
Lôi Kình thân thể trần truồng ướt nhẹp xuất hiện trước mắt Tô Lạp, đôi mắt đang nhìn cô không khỏi lộ ra tâm tình phức tạp.
"Tôi. . . Tôi không phải cố ý, vừa đụng vào, nó liền mở lên!" Tô Lạp nhìn ánh mắt đáng sợ của anh, khiếp vía chỉ vào màn ảnh.
"Nhớ kĩ! Mỗi đồ vật ở nơi này, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng mới có thể động vào, bởi vì ít nhất có vài thứ cô không xứng động đến!" Lôi Kình lấy chiếc đĩa CD ra cầm trong tay, chỉ vào mũi Tô Lạp.
Tô Lạp cau mày nhìn Lôi Kình trước mặt đang kích động như thế, đột nhiên cảm thấy tại sao mình bị uất ức như vậy, cô thực sự không phải cố ý động vào, không phải sao?
"Anh nói cho tôi biết thứ gì không thể đụng đi! Tôi sẽ chú ý! Có đồ cần đụng tôi cũng không đụng vào!” Tô Lạp nói xong, quay đầu đi chỗ khác.
Lôi Kình nhíu mày nhìn về phía nước chảy rào rào trong phòng tắm, "Bất kể là cái gì có liên quan đến phụ nữ cô đều không thể đụng vào! Trước tiên đi vào nhà tắm dọn dẹp một chút.”
Tô Lạp nhìn anh chậm rãi xoay người, dáng vẻ có chút mê man, loại cảm giác này dường như đang đè nén điều gì, hiện giờ anh không giống lưu manh một chút nào, có vẻ là rất yếu mềm, dễ dàng thân cận.
Đêm yên tĩnh, sau khi Tô Lạp dọn dẹp xong nhà tắm đã là một thời gian dài, trong lòng nghĩ quá nhiều chuyện khiến cô phân tâm, tẩy rửa bồn tắm hết lần này đến lần khác.
Đợi đến lúc cô đi ra, nhìn thấy Lôi Kình vẫn đứng ở một tư thế như trước khi cô đi vào dọn dẹp phòng tắm, cầm trong tay một ly rượu đỏ lắc qua lắc lại, cái bộ dáng đó của anh khiến lòng người trong nháy mắt khó kiềm chế, cả phòng mùi thuốc lá rất nặng khiến mũi cay nồng.
Cô ngẫm nghĩ mãi cũng đưa ra được một cái kết luận, anh đột nhiên lại trở nên u buồn, lạnh nhạt như vậy, nhất định là có liên quan đến cô gái trong màn hình kia, nhưng cô ấy là vợ cũ của anh sao? Sẽ không giống như diễn viên trên TV, sau khi qua đời rất nhiều năm rồi mà anh còn hoài niệm!
"Đừng hút thuốc nhiều như vậy! Không tốt cho sức khỏe!"
Tô Lạp nhìn hai chai rượu vang trống rỗng trên mặt đất, còn có một mô hình xe đua tinh xảo bị vùi lấp trong cái gạt tàn thuốc, không khỏi cau mày. Cô nghe mẹ nói qua, cha cô năm đó chính là hút thuốc lá quá nhiều, bị ung thư phổi mới qua đời, tất cả đều là vì muốn phấn đấu vào cái Tứ Hợp Viện nhỏ bé kia mà lo lắng, sầu muộn.
Vừa nghĩ có lẽ anh đang nhớ nhung vợ cũ đã mất, bỗng dưng tự đáy lòng cô dâng lên một sự đồng cảm sâu sắc!
Kéo rèm cửa, mở cửa sổ ra, một làn gió đêm mát mẻ xông vào mũi, cô không nhịn được, hít thở liền hai cái.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Lạp quay đầu lại nhìn anh.
Lôi Kình dập tắt tàn thuốc, bắt máy, hướng về phía điện thoại nói, "Ngay lập tức."
Khép điện thoại lại, cả ly chất lỏng màu đỏ bị anh ngửa đầu uống một hớp, "Cô xuống trước đi! Dẫn cô đi ra ngoài thả lỏng một chút! Cũng coi như tập học thí