
gật đầu đồng ý: “Anh đi mau đi, em ở đây
thấy rất tốt”.
Diệp Tri Ngã sau khi đi vào phòng bệnh của tòa nhà cao
tầng sang trọng này, bấm thang máy để lên phòng của Kiều Mẫn Hàng. Đứng ngoài
cánh cửa đợi đến mười mấy phút vẫn chưa đẩy cửa để bước vào trong phòng, mà cô
đi vào phòng trực ban của các bác sỹ ngay gần phía cửa thang máy. Cô chào hỏi
các đồng nghiệp đang làm việc tại đây, đồng thời hỏi thăm về phương thuốc điều
trị bệnh của Kiều Mẫn Hàng khi tối qua cô được đưa vào bệnh viện này. Cô không
muốn lại bước nhanh vào căn phòng ấy để một mình tiếp tục cảm thấy ngại ngùng,
một mình lại đơn phương cô độc.
Từ phòng trực ban của các bác sỹ tại đây có thể nhìn
thấy cánh cửa thang máy. Diệp Tri Ngã không ngờ rằng Phí Văn Kiệt lại rời khỏi
căn phòng đó nhanh như vậy. Khi cô vừa mới nhìn thấy bóng dáng từ trong phòng
bệnh đi ra của Phí Văn Kiệt, như một phản xạ có điều kiện, cô trốn ngay vào bên
trong phòng trực ban. Để trốn tránh anh. Để tránh được phải chào hỏi thì nên
tránh luôn. Để không còn cảm giác khó chịu. Mà cũng để anh khỏi khó xử nữa.
Trốn được năm phút, khi dự đoán anh đã lái xe ra khỏi
bệnh viện này ước chừng được một trạm xe rồi, thì Diệp Tri Ngã lúc này mới xách
túi đồ của mình bước ra ngoài phòng trực ban. Đi được một đoạn hành lang, qua
một ngã rẽ đi đến phía cánh cửa phòng bệnh, đối diện lại nhìn thấy ngay bóng
dáng chiếu thẳng đứng của Phí Văn Kiệt.
Diệp Tri Ngã sực tỉnh bước lùi về phía sau, thoáng đôi
chút giật mình. Khuôn mặt mang đầy vẻ u buồn trầm ngâm của Phí Văn Kiệt nhìn về
phía cô, môi anh mím thật chặt, trên bờ môi đã hằn cả vết mờ do mím quá chặt:
“Bảo em đến bệnh viện này để chăm sóc cho Tiểu Mẫn không phải là ý của anh”.
Câu nói này thốt ra quá đột ngột, Diệp Tri Ngã nhau
mày nhìn anh ngơ ngác: “Gì, cái gì ạ?”
Phí Văn Kiệt tỏ ra không còn kiên nhẫn nổi nữa: “Cho
nên em không cần thiết phải cố tình trốn tránh anh như thế đâu. Em không muốn
gặp gỡ anh, kỳ thực phải nói rằng anh càng không muốn gặp lại em thì đúng hơn.
Anh cũng không phải quay lại đây nhằm mục đích chơi xấu hay trả thù gì với em cả.
Em không nhất thiết phải tạo ra bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng như thế ngay trước
mặt anh làm gì đâu”.
“Em đâu có như vậy…”
Phí Văn Kiệt dường như không hề chú ý lắng nghe lời
giải thích của Diệp Tri Ngã. Khi cô nói xong anh liền bước những bước dài và
thật nhanh đi lướt qua người cô. Anh đi nhanh quá khiến cho cô có cảm giác như
một cơn gió chợt thoáng qua rồi mất hút vào vũ trụ xa xôi. Diệp Tri Ngã cắn
chặt vào môi mình và đứng ngây ra như trời trồng. Cô lắng nghe tiếng bước chân
càng lúc càng xa của anh, cho đến khi âm thanh ấy đã lặn vào hư vô, để rồi cô
không còn nghe thấy được gì nữa.
Lời mời Diệp Tri Ngã đảm nhiệm vai trò bác sỹ chính
phụ trách trị liệu chăm sóc cho Kiều Mẫn Hàng đúng vào giai đoạn cô đang trong
tình trạng liên tục mê man bất tỉnh. Đến khi cô hồi tỉnh và nhìn thấy Diệp Tri
Ngã đi vào trong phòng bệnh của mình, lúc đầu thoáng chút bất ngờ không hiểu,
sau khi biết rõ sự tình cô tỏ ra vô cùng vui mừng giơ tay ra: “Thế thì tốt quá
rồi còn gì, em thật sự rất vui khi được gặp chị, bác sỹ Diệp ạ, hi hi hi. Khi
nào gặp ba, em phải cảm ơn ba em thật nhiều mới được!”
Diệp Tri Ngã cầm bàn tay không có đến một chút hơi ấm
tỏa ra của cô, dùng sức nắm thật chặt bàn tay ấy: “Chị cũng vui lắm em ạ. Em
không biết đấy chứ, được đến đây chăm sóc cho em là do chị tốt phước đấy, môi
trường ở đây vừa thanh nhã mà công việc lại rất nhẹ nhàng!”
“Thế thì tốt quá rồi chị ơi!”, Kiều Mẫn Hàng cười tươi
nói với cô, “Em phải ở trong bệnh viện này một thời gian lâu nữa mới được. Tốt
nhất là phải bao cả căn phòng này nữa, có như thế thì bác sỹ Diệp cũng có thể
luôn luôn cảm thấy nhàn hạ thoải mái”.
Diệp Tri Ngã cười phá lên: “Cái này là không được đâu
đấy nhé. Tuy nói là được nhàn hạ nhưng mà chị vẫn luôn mong cho em mau mau
chóng chóng được ra khỏi bệnh viện này. Tốt nhất là không còn lần sau nào nữa
phải quay lại cánh cửa của bệnh viện này”.
Nói nói cười cười vài câu, Diệp Tri Ngã nhìn sắc thái
của Kiều Mẫn Hàng lộ đầy vẻ mệt mỏi đờ đẫn, liền khuyên cô đi vào nằm trong
giường nghỉ ngơi dưỡng sức. Cô lại ngồi bên cạnh giường nói chuyện với Kiều Mẫn
Hàng một lúc. Kiều Mẫn Hàng lịm vào giấc ngủ rất nhanh chóng. Thường thì người
bị bệnh tim rất dễ bị mệt mỏi, hay như dạng bệnh nhân bệnh tim đã phát triển
đến cấp độ nặng như trường hợp của Kiều Mẫn Hàng như thế này lại càng dễ cảm
thấy mệt mỏi nhiều hơn. Chỉ có điều cô dù đã đi vào giấc ngủ thật sâu rồi nhưng
nụ cười mãn nguyện tươi tỉnh vẫn lộ rõ trên nét mặt. Diệp Tri Ngã quan sát Kiều
Mẫn Hàng mà mắt cô, lòng cô quặn đau như cắt.
Bệnh tình của Kiều Mẫn Hàng là như vậy, khi thì thiếp
đi khi thì tỉnh dậy. Diệp Tri Ngã phần lớn thời gian đều vùi đầu ngồi trong căn
phòng rộng mênh mông này hoàn thành nốt luận văn còn đang thực hiện dang dở. Dù
cô được đảm nhiệm vai trò là bác sỹ chính chuyên phụ trách trị liệu cho Kiều
Mẫn Hàng, thế nhưng trên thực tế, dưới sự cho phép của phó vi