Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323903

Bình chọn: 8.00/10/390 lượt.

rồi.”

Tôn Đào Phi nghĩ tới sự việc tối hôm đó, đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.

Trình Phi Viễn cũng giật mình, hung hăng véo chóp mũi mượt mà của cô, “Sao trước kia em nghịch ngợm như vậy, về sau không cho phép như vậy,

đáng đánh! Vậy sau đó em còn gặp lại tên ăn xin đó hay không.”

Tôn Đào Phi lắc đầu, “Không có, sau đó em không dám đi qua chỗ đó

nữa. Buổi tối mỗi ngày đều vòng rất xa với tiểu Dĩnh, đi từ đường khác

về.”

Trình Phi Viễn vuốt cằm, tò mò hỏi, “Kỳ lạ, lúc đó tại sao em lại phải đá vật kia một cái!”

Tôn Đào Phi hỏi ngược lại, “Nếu như trước mặt anh có một vật lớn đột nhiên xuất hiện, anh có tò mò không!”

Trình Phi Viễn cười cười, hắn không biết, có lẽ có, có lẽ không.

“Lúc em còn nhỏ còn có chuyện gì, kể hết cho anh biết đi!” Trình Phi Viễn hứng trí bừng bừng cười nói.

Tôn Đào Phi phòng bị, “Anh muốn làm gì, muốn bắt nhược điểm của em hả!”

Trình Phi Viễn nắm vai của cô, liên tục cười khổ, “Vợ, anh chỉ muốn hiểu em hơn!”

Tôn Đào Phi suy tư hồi lâu, dường như rất phân vân với yêu cầu này

của Trình Phi Viễn, hồi lâu, mới gắng gượng nói, “Xét thấy anh rất muốn

biết, em sẽ nói cho anh biết vài chuyện, nhưng không được cười em!”

Dọc theo đường đi, Tôn Đào Phi lẳng lặng nói, Trình Phi Viễn lẳng lặng lắng nghe.

Cô nói cho hắn biết, cô trong trường hợp có nhiều người, thường mắc

cười, cho nên các thầy giáo cũng không muốn cho cô tham gia hoạt động

lớn. Vậy nên, lần đầu tiên đi gặp ông nội bà nội, ba mẹ hắn, cô mới cười ra tiếng như vậy.

Cô nói cho hắn biết, cô đối tốt với Từ Dĩnh như vậy, là bởi vì lúc

học trung học cơ sở có một nữ sinh không biết sao luôn gây khó dễ cho

cô, nhưng cô không so đo.

Cho đến buổi trưa một ngày, Từ tiểu Dĩnh cố ý ăn cơm chung với nữ

sinh đó, thừa dịp nữ sinh kia không chú ý, hung hăng đánh lên trán nữ

sinh kia, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nói cho cô ta biết, trên

đầu cô ta có con muỗi.

Trừ ba mẹ ra, đó là lần đầu tiên có người ủng hộ cô ngoài sáng như

thế. Cho nên đối với Từ Dĩnh, cô mới quý trọng, dung túng như vậy.

Thương yêu cô ấy giống như thương yêu em gái.

Cô nói liên miên rất nhiều với hắn. Vậy nên, hắn mới biết, thì ra lúc cô còn nhỏ, trong quá khứ không có hắn, cô sống thật vui vẻ, nghịch

ngợm.

Tôn Đào Phi thao thao bất tuyệt kể xong chuyện của mình, hào hứng hỏi, “Còn anh, thời gian trưởng thành của anh thế nào?”

Trình Phi Viễn cười nhẹ một tiếng, “Khi còn bé, anh nghịch ngợm nhất, anh hai nghe lời nhất. Khi đó anh học chung trường với Chu Thành Phi,

đều là được trong nhà cưng chiều, cho nên ở đâu cũng vô pháp vô thiên.

Thấy ai không vừa mắt, sẽ đánh hắn một trận, khi đó không biết bị mời

người nhà bao nhiêu lần, bị cha đánh bao nhiêu roi. Sau đó cha nhìn anh

càng ngày càng kỳ cục, thi cấp ba xong, liền đưa anh đến trại lính, để

cho anh cải tạo!”

“Sau đó thì sao, anh cải tạo sao?” Tôn Đào Phi cắt đứt lời Trình Phi Viễn nói, vội vàng hỏi.

Trình Phi Viễn khẽ mỉm cười, nhíu mày hỏi ngược lại, “Em nói xem?”

Tôn Đào Phi cười hắc hắc, “Anh nhất định là không sửa đổi, bằng không bây giờ sao có bộ dáng này.”

Trình Phi Viễn gõ đầu cô, “Vẫn là vợ hiểu được anh, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Muốn thay đổi toàn bộ đó là không thể nào, nhưng thực sự anh cũng thay đổi không ít. Cũng từ đó trở đi, anh thích trại lính.”

Tôn Đào Phi tán đồng gật đầu một cái, “Nhìn ra được, bản tính quả thật rất khó dời.”

Ánh mắt trắng trợn, lời nói trắng trợn của Tôn Đào Phi, mạnh mẽ làm nghẹn đoàn trưởng Trình của chúng ta.

Tên nhóc Bàn Đinh trong ngực cũng gật đầu nhỏ như gà mổ thóc.

“Chúng ta về nhà đi!” Tôn Đào Phi hạ thấp giọng, nói nhẹ.

“Anh đi tìm bình cắm hoa vào.” Về đến nhà, Tôn Đào Phi nhét hoa vào

trong ngực Trình Phi Viễn, cười híp mắt, sai bảo xong, liền ôm Bàn Đinh

trở về phòng ngủ.

Tôn Đào Phi bước ra khỏi

phòng ngủ, mới vừa đóng cửa lại, liền bị Trình Phi Viễn ôm thật chặt từ phía

sau, môi lạnh như băng của hắn dán chặt ở gáy cô, khiến cô co rúm lại một chút.

“Sao vậy?” Sao

người này lại trở nên nhanh nhẹn như vậy.

“Anh đã cắm hoa hồng

vào rồi, em xem có hài lòng hay không?” Xoay thân thể của Tôn Đào Phi lại,

Trình Phi Viễn dắt Tôn Đào Phi đi tới bên bàn ăn.

33 đóa hoa hồng nở rộ,

không, nên nói là 32 đóa, cộng thêm một đóa đã hơi có chút khô héo, tất cả bao

ngoài đều không bỏ ra, đặt ở trong một bình thủy tinh chân cao màu trắng.

“Anh cứ để như vậy!”

Tôn Đào Phi khẽ trợn to hai mắt. Đàn ông nha, thật đúng là sơ ý lơ là, không có

kiên nhẫn.

Trình Phi Viễn khẽ vuốt

ve cằm, thưởng thức vòng quanh bình hoa một vòng, vô cùng thành thật nói, “Như

vậy rất đẹp mà!”

Khóe miệng Tôn Đào Phi

co giật thật mạnh, bàn tay càng run lên, khó tin ngẩng đầu lên, cô thật sự hoài

nghi thẩm mỹ của người này có vấn đề.

Trên thô dưới mảnh, bao

ny lon bởi vì bị nhét vào trong bình mà vặn vẹo dữ tợn, như vậy cũng gọi là đẹp

mắt.

Phí nhiều công sức mới

rút được bó hoa lẫn bao ra, tâm tình Tôn Đào Phi tốt đẹp mở bao ra, đánh nhẹ bả

vai người khác, “Đi lấy kéo!”

“Tuân lệnh!”

Kèm theo dáng hắn biến

mất, rất nhanh một


Pair of Vintage Old School Fru