
h, chạy tới hỏi thăm một chút, trận chiến còn chưa kết thúc.
Phiền lòng nôn nóng ngồi xổm xuống ngắt cỏ.
"Cỏ cũng không có chọc tới ngươi đi?" Hạ Phù Dung ngẩng đầu, là Tu Hồng Miễn!
Lập tức đứng dậy chào một cái, "Mạt tướng khấu kiến hoàng thượng."
"Miễn lễ." Tu Hồng Miễn hư giúp đỡ ta một phen, "Còn đang lo lắng huynh đệ tốt của ngươi ?"
Hạ Phù Dung kinh ngạc, hắn làm sao mà biết? Chắc không phải là Thiện Xá nói cho hắn đi? Hắn sao mà lắm miệng như vậy .
"Trẫm lần trước nhìn ngươi khẩn trương như vậy liền đã biết."
Hạ Phù Dung giật mình, hiểu lầm Thiện Xá a ~
"Hoàng thượng thường xuyên tự mình mang binh tác chiến?"
Hắn gật gật đầu, "Trẫm. . . . . ."
"Báo cáo!" Chỉ thấy một binh lính chạy tới.
Hạ Phù Dung giật mình, "Thế nào như thế nào?"
" Quân ta đại thắng! Đánh quân Kiền Sở lui về Phồn Lăng thành."
Hạ Phù Dung hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chầm hắn nói, "Thắng nha thắng nha! ~!"
Hắn cũng vui vẻ cười, "Đúng vậy, cho nên trẫm nói qua, có lời chúc của Trì phó tưởng , ngày khải hoàn sắp đến gần rồi ! Ha ha."
Nhất thời phản ứng kịp bản thân thất lễ , gãi gãi đầu thu tay trở về.
Tu Hồng Miễn yên lặng nhìn động tác nhỏ của nàng sững sờ.
Trở lại màn trướng , sửa sang lại trang phục một chút, lại trang điểm cho A Hu . Đùa, muốn nghênh đón anh hùng của chúng ta khải hoàn mà về đương nhiên muốn trang điểm một chút, nhưng nàng là thân nam nhi, đành phải đem đối tượng trang điểm chuyển dời đến trên người A Hu thôi.
Đợi một hồi lâu, có chút không kiên nhẫn rồi. Liền để A Hu trở lại trên đầu , đội lại mũ, bởi vì trên mũ của phó tướng có chạm hoa văn rỗng , vừa vặn để A Hu có không khí có thể hô hấp, cho nên đầu nàng liền thành tổ của nó , mũ chính là nó đỉnh.
"Đi, chúng ta đi tìm Đại Cá Tử!"
Đi ra vừa vặn đụng tới lúc bọn họ giải tán, nàng tìm kiếm khắp nơi cũng không có nhìn đến bóng dáng của hắn.
Lúc này, chỉ nghe một sĩ binh truyền lời nói Thiện tướng quân bảo nàng đi qua.
Trong lòng dự cảm có điềm xấu , nhưng là nàng không dám nghĩ thêm.
Đi đến trướng của tướng quân , chỉ thấy Tu Hồng Miễn và Thiện Xá đều ở đây.
Hạ Phù Dung bày ra một nụ cười như cơm nguội , "Không biết tướng quân tìm mạt tướng có chuyện gì?"
Thiện Xá nhìn Tu Hồng Miễn liếc mắt một cái, mới nói, "Hi vọng ngươi chuẩn bị tốt tâm lí , chuyện này. . . . . ."
"Đợi chút!" Lập tức ngắt lời của hắn , "Thực xin lỗi, ta bây giờ còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngươi không cần nói với ta, chờ ta, chờ ta trở lại doanh trướng nhìn xem." Trở về nhất định có thể nhìn thấy Đại Cá Tử, nhất định có thể.
Vừa muốn xoay người, "Vương Phú Quý chết trận!" Lời nói của Tu Hồng Miễn như mũi dao đâm vào trái tim của nàng.
Thân thể run lên, suýt nữa không có đứng vững.
Cảm giác ánh mắt có chút mơ hồ, Hạ Phù Dung vẫn gượng cười, "Các ngươi đùa giỡn cái gì? Hắn làm sao có thể chết!"
"Là thật ." Thiện Xá có chút không đành lòng.
Kẻ lừa đảo! Các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Ta mới không tin lời các ngươi nói! Xoay người liền hướng trướng doanh của mình chạy đi, hắn sẽ ở nơi đó chờ nàng! Nhất định sẽ!
Chạy một chút , lại nghe sau lưng truyền đến tiếng hô của Thiện Xá , "Có người nhìn thấy thi thể của hắn ! Thân trúng 17 mũi tên!"
Chân Hạ Phù Dung mềm nhũn, nặng nề ngã ở trên đất, mũ lăn thật xa, trên đầu A Hu sợ tới mức"Hu ~" một tiếng. Hạ Phù Dung vô tâm không để ý , run run rẩy rẩy đứng lên tiếp tục hướng màn trướng doanh chạy , bọn họ nhìn lầm rồi! Đó không phải là Đại Cá Tử! Tuyệt đối không phải!
Đi đến cửa màn trướng , Hạ Phù Dung đột nhiên lui bước , nàng sợ xốc lên nó.
Do dự mãi, cuối cùng vẫn tiến lên vén lên.
Doanh trướng trống trơn , không.
"Đại Cá Tử!" Kêu vài tiếng, không người trả lời, nhất thời cảm giác có chút trời đất quay cuồng. Chợt nàng xoay người vọt ra, nhắm phương hướng mà bọn họ đánh giặc chạy tới.
Nàng không tin, trừ phi nhìn thấy thi thể của hắn , bằng không nàng tuyệt đối không tin!
Không biết chạy xa bao nhiêu , cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Phù Dung chỉ cảm giác hai chân đã không còn là của chính mình, thậm chí ngay cả bản thân cũng không phải là của mình . Chỉ vì, tâm, đã không ở.
Trời dần dần chuyển tối , nàng rốt cục đến.
Hạ Phù Dung giống như điên vọt vào đống thi thể , không ngừng tìm kiếm bóng dáng kia , luôn luôn cầu nguyện không tìm được, không cần tìm được!
Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, toàn thân Hạ Phù Dung run lên.
Tiến lên, nâng đầu của hắn lên.
Đại Cá Tử!
Nàng không tin, nàng không tin! Nàng không muốn tin tưởng.
"Đại Cá Tử! Đại Cá Tử! !" Hạ Phù Dung tê tâm liệt phế hô tên của hắn, hi vọng có thể đánh thức hắn , hi vọng hắn có thể gọi nàng một tiếng Trứng Ngỗng.
"Đại Cá Tử! Là ta , ta là trứng ngỗng của ngươi đây ! Đại Cá Tử! !"
Nhìn thân thể hắn đầy người máu tươi nằm ở nơi đó, trên người vết thương và tên chi chít , hai tay nàng run run vuốt ve mặt hắn. Nhớ tới lần đầu tiên gặp Đại Cá Tử , khi đó hắn cười nàng ngu ngốc . Nhớ tới hắn một khi cao hứng liền thích đánh vào đầu nàng.
"Muốn xem không dậy nổi cũng là ta xem không dậy nổi ngươi, ngươi xem ngươi