
ng hắn cảm kích cười, ngươi đã làm cho ta cảm nhận được.
Bên ngoài một hồi tiếng kèn dồn dập , nàng và Đại Cá Tử nhìn nhau, chỉ sợ không phải chuyện tốt.
Quả nhiên, quân Kiền Sở , đã áp sát tới gần, tiền phương đã mau chống không được rồi.
"Thiện tướng quân, ngươi lập tức tuyển ra một đội nhân mã thiện chiến nhất để ra ứng cứu ! Trì phó tướng , ngươi lập tức đem nhóm người tối hôm qua tác chiến và đi đánh tiền tuyến! Các ngươi phân phó xong lập tức tiến chủ doanh thương nghị. Lý phó tướng, ngươi lập tức truyền tin hồi cung, tăng phái người thủ." Tu Hồng Miễn lưu loát phân phó xong liền hướng chủ doanh đi đến.
"Vâng !"
"Mọi người đến đông đủ sao?"
" Đủ rồi !"
Hạ Phù Dung thấy chúng tướng sĩ gật gật đầu, "Các ngươi việc này thập phần nguy hiểm. . . . . ."
"Trì phó tướng !" Đại Cá Tử đánh gãy lời nàng nói, "Hoàng thượng không phải nói những người tác chiến tối hôm qua sao? Vì sao không có chọn ta?"
Hạ Phù Dung chau mày, "Ngươi bị thương, không có tư cách!"
Đại Cá Tử lập tức đứng thẳng lên , " Chút thương tổn ấy không tính gì, ty chức có thể tiếp tục tham chiến!"
"Không được! Ngươi đi chỉ biết liên lụy mọi người!"
"Ta Vương Phú Quý lấy nhân cách cam đoan, tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng !"
Hạ Phù Dung giận dữ, "Bản Thống Lĩnh nói không được chính là không được! Lui ra!"
"Ta thân là đội trưởng, nên làm gương tốt! Không đi tham chiến, ty chức không phục!"
"Lui ra!" Không nghĩ đi để ý hắn, Hạ Phù Dung tiếp tục quay đầu đối với chúng tướng sĩ, lại ngoài ý muốn phát hiện Thiện tướng quân đứng ở đối diện.
"Đã hắn nguyện ý ra sức vì nước, Trì phó tướng vì sao không đồng ý ?" Thiện tướng quân đi tới hỏi.
"Hắn thân chịu trọng thương, không thể tham chiến!"
" Thưa tướng quân! Chính là tiểu thương tổn mà thôi, ty chức có thể tham chiến, cũng cam đoan sẽ không trở thành gánh nặng !"
Hạ Phù Dung căm giận trừng mắt Đại Cá Tử, Đại Cá Tử nhìn cũng không nhìn nàng một cái, thẳng tắp nhìn chằm chằm tướng quân.
"Vương Phú Quý đi cùng các ngươi , có trở thành gánh nặng của các ngươi không ?" Thiện tướng quân nhìn phía mọi người.
"Sẽ không!" "Vương đội trưởng có bao nhiêu thiện chiến, tuyệt sẽ không trở thành gánh nặng !" Mọi người ào ào nói.
Thiện tướng quân quay đầu nhìn Hạ Phù Dung, làm cho nàng nghe một chút ý kiến của quần chúng .
"Không được!" Hạ Phù Dung vẫn như cũ kiên trì nói, liền tính là dã man không hiểu chuyện cũng tốt, nàng tuyệt không cho phép hắn bị thương mà đi tham chiến.
"Thân là phó tướng , lúc hành quân đánh giặc là không có thể có chứa một tia tư tình ." Thiện tướng quân nhìn nàng , "Ngươi có biết hành vi hiện tại của ngươi là vũ nhục hắn không ?"
Hạ Phù Dung sửng sốt, nhìn ánh mắt quật cường của Đại Cá Tử nhìn cũng không nguyện nhìn nàng.
"Một binh sĩ chân chính , chỉ có ở trên chiến trường mới phát huy hết tài năng của bọn họ , ngươi không cho hắn cơ hội như vậy , là không tin tưởng thực lực của hắn ? " Thiện tướng quân dừng một chút lại nói, "Nếu đây là ngươi muốn , vậy ngươi luôn luôn không để hắn tham chiến đi, bản tướng quân cũng không miễn cưỡng." Hắn nói xong liền xoay người rời đi .
Hạ Phù Dung nắm tay căng thẳng, "Vương Phú Quý!"
" Có!"
"Tham chiến!"
Ánh trăng chiếu vào trong lều , Hạ Phù Dung nhìn cái bàn ngẩn người, bọn họ đã chiến đấu một đêm , nghe nói bên ta chiếm thế thượng phong.
"Ngươi đối hắn tốt lắm." Hạ Phù Dung ngẩng đầu vừa thấy, là Thiện tướng quân.
Hạ Phù Dung gật gật đầu, không nói gì.
" Ngưoi có biết hôm nay ngươi phạm vào tối kỵ trong quân hay không ?"
Hạ Phù Dung mờ mịt nhìn hắn.
"Thân là người lãnh đạo, trong lúc tham chiến không thể để tình cảm cá nhân xen vào, chỉ biết lẫn lộn phán đoán của bản thân , càng là thêm nhiều chuyện phiền não ." Hắn thở dài, nhìn bầu trời phía ngoài trướng .
Hóa ra hắn cũng giống như nàng có một người khiến hắn lo lắng , "Hắn là Lý phó tướng sao?"
Hắn cười lắc lắc đầu, "Có hai người , một người chết trận sa trường."
Hạ Phù Dung nhìn hắn ngẩn người, hiện tại Đại Cá Tử chính là đi đánh giặc mà thôi, nàng liền khổ sở thành như vậy, người mà hắn quan tâm lại chết ở chiến trường, không biết hắn lúc đó thương tâm như thế nào ?
"Ngươi lúc đó khóc sao?"
Hắn cười gật gật đầu, "Bình sinh lần đầu tiên khóc."
Hạ Phù Dung có thể hiểu tâm tình của hắn, mặc dù là nam nhi thân cao bảy thuớc thì như thế nào?" Vậy một người nữa đâu?"
Hắn nghe xong cười, trực tiếp tránh không có trả lời câu hỏi của Hạ Phù Dung , "Ngươi không biết là bản thân hôm nay làm như vậy sẽ làm thương tổn lòng tự tôn của hắn sao? Ngươi muốn hắn về sau làm sao ngẩng đầu trước mặt chúng tướng sĩ ?"
Hạ Phù Dung giật mình, nhất thời cảm thấy xấu hổ, "Ta chỉ là không muốn hắn gặp nguy hiểm mà thôi."
"Về sau ngươi, ta, nói không chừng đều sẽ đi lên chiến trường."
Hạ Phù Dung lập tức kiên định nói, "Ta không sợ."
Hắn nở nụ cười, "Sợ liền sẽ không ở trong này rồi."
"Ngươi tên là gì?"
Hắn vi lăng, "Thiện Xá."
"Thiện Xá." Hạ Phù Dung ở trong lòng mặc niệm tên của hắn.
Một đêm ngủ thật sự không an ổn, vừa rạng sáng ngày thứ hai Hạ Phù Dung liền tỉn