
phiền lụy không phiền lụy, ty chức cùng hoàng thượng cùng nhau chờ." Đùa, hoàng thượng đều không có nghỉ ngơi ai dám trở về ngủ?
Vì thế mọi người đều bất mãn nhìn Hạ Phù Dung , nếu vừa rồi nàng không thức thời trả lời, bọn họ đã sớm có thể trở về ngủ.
Hạ Phù Dung hoàn toàn không có cảm giác được ánh mắt bất mãn của mọi người , ngay cả bản thân nàng còn không biết trái tim của nàng đang tới nơi nào, chỉ biết là nó đập thật sự nhanh, rất nhanh.
Chỉ nghe ngoài mành truyền đến tiếng "Báo cáo" , nàng như nghe thấy tiếng sấm , vội đứng lên, đi nhanh ra cửa .
"Truyền." Tu Hồng Miễn làm như biết được nguyên nhân khiến Hạ Phù Dung đêm nay thái độ có chút khác thường .
Hắn vừa mới tiến đến Hạ Phù Dung liền bắt được hắn hỏi , "Như thế nào? !"
Hắn thấy vậy không biết phản ứng làm sao , cuối cùng đối Tu Hồng Miễn quỳ một gối xuống nói, " Khởi bẩm hoàng thượng, quân ta toàn thắng."
Mọi người vui sướng, Hạ Phù Dung lại kéo hắn lên hỏi, " Quân ta có thương vong không ?"
Người nọ ngạc nhiên nhìn nàng gật gật đầu, hai quân giao chiến, đao kiếm không có mắt, nào có người nào không thương tổn ?
Hạ Phù Dung vừa nghe như bị lửa đốt , chạy ra khỏi trướng doanh, chạy về phía trướng doanh của mình .
"Hoàng thượng!" Lý phó tướng là nhìn không được , Trì Tô này thật sự rất vô lễ , lại không trừng trị, còn thể thống gì?
Tu Hồng Miễn khoát tay, làm cho Lý phó tướng không cần nói tiếp . Trì Tô này , tuy rằng tướng mạo không sợ hãi, lại thông tuệ hơn người, làm người sáng sủa, hơn nữa đối huynh đệ càng là không cần phải nói, người như thế đúng là khó tìm thấy được.
Đại Cá Tử, ngươi ngàn vạn lần không cần có việc! Ngàn vạn lần! !
Chạy thẳng đến trong doanh trướng của mình , trong lòng trống rỗng . Không có người!
Cảm giác bước chân có chút bất ổn, "Sẽ không , sẽ không ." Hạ Phù Dung lắc lắc đầu lẩm bẩm.
"Cái gì sẽ không a? Trứng ngỗng."
Trong lòng vui vẻ, xoay người nhìn thân hình cao lớn vẻ mặt hưng phấn kia , không phải Đại Cá Tử thì là ai?
Hạ Phù Dung bổ nhào qua ôm chặt lấy hắn, "Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết."
Hắn ha ha cười, "Trứng ngỗng nhà chúng ta sao lại nhát gan như vậy chứ ?"
Hạ Phù Dung tức giận đấm mạnh vào vai hắn , "Ta là lo lắng có chuyện không hay ! Làm sao có thể nói ta nhát gan!"
Hắn hô hấp một chút, vừa cười vừa nói, "Ngốc trứng ngỗng, ta không phải không có việc gì sao?"
Cả trái tim rốt cục trấn định, cảm giác như vậy rất hạnh phúc, cứ như vậy là tốt rồi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm, "Trần đại phu đến."
Hạ Phù Dung sửng sốt, nhìn Đại Cá Tử, "Ngươi bị thương?"
"Một chút thương tổn mà thôi."
Nhưng khi đại phu cởi áo hắn xuống , Hạ Phù Dung nhìn thấy trên lưng hắn một vết đao vừa sâu vừa dài , đang chảy máu, nàng khiếp sợ căm tức nhìn hắn, "Ngươi vừa nói là không có việc gì sao! Không phải nói ngươi phải cẩn thận à! Ngươi bộ dạng này là sao !" Hạ Phù Dung phẫn nộ gào thét.
"Trì phó tướng , ngài nói nhỏ thôi."
Đại Cá Tử ha ha cười, biểu cảm "Ngươi làm khó dễ được ta?" .
Hạ Phù Dung híp híp mắt, dùng ánh mắt ý bảo hắn"Chờ đại phu đi rồi ngươi nhất định phải chết!"
Đại Cá Tử tươi cười cứng đờ, "Đại phu, ngài đêm nay liền ở lại chiếu cố ta đi."
"Cái này làm sao được, bên ngoài còn có thật nhiều binh linh bị thương đang chờ kìa ." Đại phu không chút khách khí từ chối rồi.
Thấy biểu cảm tuyệt vọng của Đại Cá Tử , Hạ Phù Dung vụng trộm ở trong lòng cười gian , chết tiệt Đại Cá Tử ~ cũng dám bị thương nặng trở về! Xem ta thế nào thu thập ngươi! Hừ hừ hừ hừ ~
Ngày thứ hai, Tu Hồng Miễn tập hợp mọi người lại , đem Hạ Phù Dung khen ngợi một phen, sau đó lại ngợi khen hành động của những binh linh trong kế hoạch tối hôm qua , cuối cùng khen ngợi Đại Cá Tử, đề bạt hắn làm đội trưởng.
Hai người nhìn nhau cười.
Lúc ăn cơm , Hạ Phù Dung và Đại Cá Tử chế nhạo nhau , "A ~ vương Đại Đội Trưởng, về sau ngài chiếu cố tiểu đệ a ~"
Thấy Hạ Phù Dung một mặt cười xấu xa, Đại Cá Tử cũng không chịu thua nói, "Nào có lợi hại bằng ngài Trì phó tướng, ty chức mong rằng về sau có thể được Trì phó tướng đề bạt đâu."
Cả hai cười ha ha .
Thu lại tươi cười, Hạ Phù Dung nghiêm mặt nói, "Đại Cá Tử, dựa vào thực lực của ngươi, nhất định có thể có chiến công lẫy lững, vi trí tướng quân cũng không xa xôi, ta tin tưởng ngươi!"
Đại Cá Tử kiên định gật gật đầu, "Ngươi cũng vậy , ta tin vào năng lực của ngươi cũng không phải chỉ là hiện tại ."
Hạ Phù Dung mỉm cười, "Đó là ~ ha ha, bất quá ta không giống ngươi , ta sẽ không theo đuổi thăng quan tiến tước, chờ lần này chiến trận kết thúc, ta sẽ hướng tướng quân xin từ chức , đến lúc đó ngươi không thể quên ta nhé ~~"
"Ngươi phải đi? Vì sao?"
"Mỗi người đều theo đuổi một mục đích riêng , giống ngươi, theo đuổi con đường có thể làm tướng quân, ra sức vì nước. Mà ta , theo đuổi chính là tự do tự tại, vô ưu vô lo " Dừng một chút, "Còn có, một cái gia đình."
Cho tới nay, nàng chưa từng có hưởng thụ quá cuộc sống của một gia đình chân chính , cho tới bây giờ đều không có.
Đại Cá Tử nhìn chằm chằm Hạ Phù Dung thật lâu sau, "Ngươi sẽ có ."
Hạ Phù Dung hướ