
ng là Tiểu Hồng của nàng đang bị người ta ức
hiếp.
Hoàng hậu đập bàn, đây là điềm báo
kinh khủng. Tương truyền rằng khi hoàng hậu nổi giận ngay cả hoàng
thượng cũng không dám làm gì, xem ra lần này vị cô nương kia chết chắc
rồi.
Nàng rời khỏi chỗ ngồi, bước đến
trước mặt vị cô nương đang cúi gầm mặt. Mọi người theo dõi từng chút một hành động của nàng, thậm chí hô hấp cũng theo nhịp điệu bước chân nàng
mà hoạt động. Nàng đặt hai tay áp lên gò má vị cô nương ấy, giọng nói vô cùng dịu dàng.
- Tiểu Hồng, em không sao chứ? Đừng sợ, có ta ở đây.
Phong Mạc Vũ nhíu mày, không tin được những gì hoàng hậu vừa nói, "Tiểu Hồng cùng hoàng hậu có quen biết".
Giọng nói quen thuộc ấy, nó khiến tim Tiểu Hồng lạc đi vài nhịp, cô không tin nổi vào tai mình, khẽ ngẩng mặt lên nhìn người đối diện. Đúng là người, là tiểu thư rồi. Tiểu Hồng ôm trầm lấy nàng, bao nhiêu uất ức dồn nén
bấy lâu nay cứ thế mà tuôn ra.
- Hu hu, tiểu thư là người thật sao, người cuối cùng cũng trở lại, em rất sợ, tiểu thư.........
Nàng ôm Tiểu Hồng trong lòng, không khỏi vì cô mà chua xót. Nàng rời đi còn
chưa kịp sắp xếp cho Tiểu Hồng, hại cô rơi vào bước đường này, tất cả là lỗi của nàng.
- Được rồi Tiểu Hồng, em đừng khóc nữa. Không phải ta đã quay trở về rồi sao.
Không chỉ có mình nàng, ngay cả Tiểu Thanh và Tiểu Yến cũng rời vị trí của
mình bước xuống. Ba người nhìn thấy nhau chỉ biết ôm trầm lấy nhau mà
khóc, Tiểu Hồng không tin được sẽ có ngày cô gặp lại tất cả, giờ phút
này cô chỉ biết yếu đuối dựa vào họ rồi khóc.
- Tiểu Hồng, tỷ tỷ xin lỗi, đã để muội phải chịu khổ rồi...huhu....
Mọi người một phen cả kinh, vị cô nương này không phải kỹ nữ lầu xanh hay
sao, vậy sao có thể một lúc quen biết hoàng hậu, Doãn vương phi cùng
Khiêm vương phi. Xem ra người nên lo lắng lúc này là vị thiên kim tiểu
thư tên Lục Lam kia.
- Xin hỏi muội muội của bổn cung có gì đắc tội với Lục Lam tiểu thư?
Hoàng hậu lên tiếng khiến Lục Lam giật mình, tay chân luống cuống không biết
bấu víu vào đâu, trong lòng thầm trách tại sao hôm nay lại xui xẻo như
vậy, đụng ai không đụng lại đụng trúng cô ta.
- Bẩm...bẩm hoàng hậu nương nương, tất cả chỉ là hiểu lầm...
Hiểu lầm? Cô ta cũng biết sợ rồi sao, đáng tiếc hiện tại đã quá muộn. Cô ta
dám cậy quyền thế ức hiếp Tiểu Hồng vậy thì hôm nay nàng sẽ lấy quyền
thế để trị lại cô ta.
- Thật không? nhưng vừa rồi bổn cung nghe rất rõ Lục Lam tiểu thư nói muội muội của bổn
cung ăn cắp miếng ngọc bội của cô. Có thể để bổn cung xem miếng ngọc đó
một chút được không.
Nàng nói, tựa tiếu
phi tiếu, không cần chờ sự đồng ý của Lục Lam đã trực tiếp giật lấy
miếng ngọc bội trong tay cô ta sau đó hướng Tiểu Hồng nói.
- Đây là miếng ngọc bội cống phẩm của Đông Dương, vốn có một cặp, một cái ở chỗ ta, một cái ở chỗ Thái hậu cái của ta đã sớm tặng cho Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng à, tại sao em lại không nói cho họ biết chứ? Rất tiếc miếng
ngọc này đã bị bàn tay dơ bẩn động vào, có giữ lại cũng vô ích.
Nàng đập miếng ngọc bội xuống đất, thanh âm vỡ nát vang lên, trên mặt đất
miếng ngọc bội ban đầu đã tan thành nhiều mảnh. Sắc mặt Lục Lam đã trắng bệch, đôi chân vô lực ngã khuỵu xuống đất. Xem ra hoàng hậu đã nổi giận rồi.
Nàng không còn nhìn cô ta nữa, hình ảnh ấy lọt vào mắt cũng giống như hạt bụi nhỏ lọt vào mắt, rất khó
chịu. Nàng còn chưa muốn bị đau mắt đâu. Nàng bước đến bên cạnh Tiểu
Hồng, cầm tay cô lên dõng dạc nói với tất cả mọi người có mặt trong yến
tiệc.
- Đây là Tiểu Hồng, muội muội của
bổn cung, cũng chính là Tịch Nhan quận chúa do đích thân hoàng thượng
sắc phong. Từ nay trở đi ai ức hiếp Tiểu Hồng cũng chính là ức hiếp bổn
cung.
Mọi người trợn tròn mắt, chưa từng
nghe hoàng thượng sắc phong ai là Tịch Nhan quận chúa bao giờ. Tuy hoàng hậu nói như vậy nhưng chưa có thánh chỉ thì không thể coi là thật. Văn
võ bá quan đồng loạt nhìn về phía hoàng thượng như để tìm kiếm câu trả
lời.
Hắn đương nhiên biết rõ ý tứ trong câu nói của nàng, vì vậy không hề chậm trễ lên tiếng.
- Đúng, Tiểu Hồng chính là Tịch Nhan quận chúa do trẫm sắc phong.
Nàng thỏa mãn trao cho hắn nụ cười tình ý, coi như đó là trả công cho hành
động vừa rồi. Còn một chuyện nữa nàng phải giải quyết nốt đó chính là
quan hệ giữa Tiểu Hồng và Phong Mạc Vũ.
- Tiểu Hồng, em thực tâm muốn trở thành vương phi của Phong Mạc Vũ sao, nếu đúng như vậy ta sẽ tác thành cho hai người.
Tiểu Hồng lắc đầu lia lịa, cô ngàn vạn lần không muốn ở cùng với tên lòng
lang dạ thú này. Hắn đã từng nói cả đời này muốn cô sống không bằng
chết, lại muốn chia cắt mẫu tử cô. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!
- Tiểu thư, em không muốn lấy hắn, em không muốn trở về Vân vương phủ, em không muốn hắn làm hại tiểu hài tử của em....em căm hận
hắn...huhu...tiểu thư...em không muốn....
- Tiểu Hồng, em mang thai?
Tiểu Hồng sợ hãi gật đầu sau đó nép chặt sau lưng nàng không dám nhìn thẳng
vào sắc mặt tối sầm của nam nhân đối diện. Phong Mạc Vũ không thể tin
được Tiểu Hồng lại căm ghét mình đến vậy, hai tay xiết chặt thành nắm
đấm, toàn thân toát ra h