
hế này. Nói đi là ai đã bắt nạt em, có phải tên Triệu Tấn chết tiệt đó không? Không được rồi,
ta cũng phải kiểm tra xem Tiểu Thanh có bị như vậy không.
Và cuối
cùng cả hai vạt áo đều bị kéo xuống, trên người bọn họ đều là những dấu
ấn hồng nhạt, có những chỗ đậm màu hơn một chút, nhưng nàng lại cố tình
cho đây là những vết bầm tím lớn.
- Hai em! chuyện thư thế này sao không nói cho ta biết, có phải hai tên khốn khiếp đó đánh hai em thành
như vậy không? Ta sẽ tìm hai tên đó tính sổ ngay bây giờ.
Quả
nhiên sắc mặt hai bọn họ tái nhợt đi, ngay cả Kim Phụng cũng thành sắc
mặt trắng xanh. "Theo như Tiểu Thanh và Tiểu Yến tỉ tỉ nói thì chủ nhân
đã cùng hoàng thượng làm nhiều lần rồi, không lẽ lại không biết những
dấu vết đó là gì, lại mạc nhiên nói là bị đánh. Chủ nhân ơi người không
biết thật hay giả ngu đây?"
- Đại tỉ à, người ta cho bọn em đi.
Lúc này hai bọn họ mới giương cờ đầu hàng, thú thật họ không phải là đối thủ của nàng.
Ngay từ lúc bắt đầu nàng đã phát hiện trên mái nhà có vài tên nam nhân thối
đang nghe lén, vì vậy chưa muốn mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy, lại cố tình giả ngu thêm chút nữa.
- Hai em nói gì thế, ta là đòi lại công bằng cho hai em mà.
Biết đại tỉ đang cố tình làm khó nhưng ngoài cách hạ mình nài nỉ bọn họ chẳng biết làm gì khác.
- Đại tỉ à, bọn em sai rồi, không nên có mắt mà không có núi Thái Sơn,
không nên chọc giận người, không nên lấy trứng chọi đá, không nên chọc
gậy bánh xe, không nên múa dìu qua mắt thợ, không nên xem thường đối
thủ, không nên nghĩ mình hơn người, không nên..............
-
Thôi! Một đống "không nên" của hai em làm ta đau cả đầu. Nhưng ta thật
sự không biết vì sao hai em bị đánh thành ra như vậy mà còn cố tình bao
che cho hai tên khốn đó. Kim Phụng, lúc trước ngươi và Kim Long dù gì
cũng là phu thê, ngươi nói xem vì sao Trương Phi và Triệu Tấn lại dám
đánh Tiểu Thanh và Tiểu Yến đến mức này.
Bị điểm danh Kim Phụng
giật bắn người. "Chủ nhân quá cao tay khiến người khác không đỡ nổi.
Nhưng bản thân chưa có lần nào đắc tội với người sao người lại nhẫn tâm
kéo ta vào cuộc?".
- Cái này...chủ nhân....họ không phải bị đánh mà là......
- Là cái gì????
- Là.....là người nên đi hỏi hoàng thượng là sẽ biết. Không lẽ hoàng thượng chưa làm như vậy với người sao?
"Hắc hắc, Kim Phụng. Không hổ danh tồn tại hơn ngàn năm, cũng có chút cơ trí, nhưng mà....vẫn còn non lắm!".
- Chưa, làm sao Thiên Kỳ lại dám đánh ta như vậy. Không lẽ Kim Long đã từng làm như vậy với ngươi sao?
Không nghĩ tới nàng lại hỏi lại như vậy, Kim Phụng suy nghĩ một chốc mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
"Đương nhiên là có rồi, lại còn nhiều là đằng khác".
Những hồi ức tươi đẹp chưa nhớ được bao nhiêu thì sắc mặt Kim Phụng lại trùng xuống khi nhớ đến hình ảnh hắn cùng ả Khổng Tước lẳng lơ ở cùng với
nhau, tâm liền dâng lên một cỗ bực tức.
- Chưa! Hắn là nam nhân vô dụng, là đồ yếu sinh lý, có khi còn bị liệt dương. Chủ nhân, người
không biết đâu nhiều khi ta còn hoài nghi hắn không phải là nam nhân
nữa.
- Ầm!!!!!!!!!!!!!!
Câu nói của Kim Phụng vừa mới kết
thúc thì trên mái nhà truyền xuống một tiếng động cực lớn. Mái nhà mỏng
manh dễ vỡ nay đã không còn hình dạng ban đầu nữa.
Một lỗ thủng
chừng bằng cái bàn ăn lớn hiện ra trước mắt, ngàn vạn vì sao lấp lánh
trên bầu trời cùng ông trăng hiền dịu đang nhìn xuống gian phòng. Đương
nhiên nàng cũng phải mỉm cười đáp lại để ăn mừng một phi cụ thành công
mỹ mãn.
Mọi người còn lại chưa kịp hiểu sự tình gì đang xảy ra thì đã thấy nam tử mặc hắc bào tiến đến, đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ.
- Chim chết, ngươi nói ai là nam nhân vô dụng, ai là đồ yếu sinh lý, lại còn không phải nam nhân???
Khí thế bức người toát ra từ nam nhân đối diện khiến Kim Phụng nuốt một ngụm khí lạnh.
"Thôi xong, lần này chết chắc rồi, dù gì cũng là nhục mạ danh dự nam nhi của hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua".
- Rồng....rồng thối, sao ngươi lại ở đây?????
Chưa kịp đợi hắn trả lời thì nàng đã lên tiếng.
- Không chỉ có hắn, các ngươi sao còn chưa ra đây!
Bị điểm mặt chỉ tên Trương Phi và Triệu Tấn phi thân xuống, khuôn mặt bày
tỏ sự ăn năn hối cải giống như vừa phạm tội bị ngươi khác bắt gặp.
- Trương Phi / Triệu Tấn, sao chàng lại ở đây. Đêm hôm khuya khoắt lại
trốn trên mái nhà nghe nữ nhi nói chuyện, chàng nói xem nếu chuyện này
truyền ra ngoài thì sao?
- Nương tử, nàng bình tĩnh....ta không
phải cố ý, ngàn vạn lần đừng có bao giờ truyền ra ngoài, nếu không ta
không còn mặt mũi nào thống lĩnh vạn quân nữa.
Nhìn thấy sắc mặt
bọn họ như thế nàng rất muốn bật cười nhưng lại phải kìm nén. Nhân cơ
hội này Tiểu Thanh và Tiểu Yến phải nhanh chóng thực hiện chủ trương nữ
quyền được đại tỉ truyền bá từ trước.
- Chàng muốn như vậy cũng
được, chỉ cần trở về viết giấy kê khai tất cả những tài sản hiện có và
giao lại cho thiếp là được. Thiếp muốn ngay sáng ngày mai có được.
Trương Phi và Triệu Tấn đau khổ ôm nhau, đúng là huynh đệ tình thâm, cách thức chia sẻ nỗi đau cũng hết sức thân thiết.
- Phong Thiên Kỳ, thuộc hạ của chàng đã nhận l