
tiếng hét của nàng làm bất ngờ, dừng lại một chút.
- Kim Phụng, kể rõ mọi chuyện cho ta nghe. Nếu lần này mà không rõ ràng thì hai ngươi sẽ được mai táng trong cùng một hũ mắm!
Hắn nghe thấy những lời nàng nói miệng giật giật một chút, xem ra bản chất
thực sự của nàng nó là như vậy đấy. Thôi, dù sao hắn cũng quen rồi.
- Chủ nhân, thật không dám dấu người, sau khi cứu sống được vạn vật ta và rồng thối tha được vạn vật tôn làm vương. Bọn ta cùng trong hình dạng
con người để cai trị muông thú. Một hôm rồng thối đến nơi ở của ta, hắn
nói rằng long phụng vốn là một đôi trời đất tạo thành, ý muốn cùng ta
kết thành phu thê. Lúc đó là do ta còn đang ngái ngủ nên mới gật đầu
đồng ý. Thật không ngờ hắn là kẻ bạc tình mới có nửa năm mà đã đi theo ả Khổng Tước lẳng lơ đó....Hắn là rồng thối phụ tình. Chúng ta chính vì
vậy mà trở thành thù địch, sau đó vị lão nhân quay trở lại nói rằng muốn ta đến bảo vệ hai người sau này có số mạng liên hợp Bách Nhật Thần công và Phong hỏa chưởng. Ta vì không muốn nhìn mặt tên rồng thối tha một
lần nào nữa nên đã đồng ý, thật không ngờ hôm nay xui xẻo lại gặp hắn ở
đây!
Cố nín cười, phải cố nín. Nếu giờ nàng cười chẳng phải là
cười trên nỗi đau của người khác sao. Nàng nắm bàn tay thật chặt, hít
thở thật sâu để lấy dũng khí nghe tiếp câu chuyện bi hài, mà thực tế hài nhiều hơn bi này.
- Đồ chim chết, ngươi còn nói. Không phải vì
ngươi lúc nào cũng cằn nhằn nói ta là vô lương tâm, cầm thú không bằng,
lại còn nhân lúc ta ngủ say cắt mất một bên sừng của ta. Ngươi làm ta
không còn mặt mũi nào gặp mặt kẻ khác. Ngươi là đồ chim chết lòng dạ rắn rết.
Mọi sự đều có giới hạn của nó, nàng thực tình không thể nín
cười thêm một phút nào nữa và một lời lý giải hết sức có lý vừa được
nàng nghĩ ra "người ta cười trên nỗi đau của người khác là chuyện bình
thường vì đâu ai có thể tự cười trên nỗi đau của chính mình". Thì ra
chuyện là như vậy, tất cả là do một chữ "Tình".
Hắn thực ra cũng
rất muốn giống như nàng, cười lăn lộn một trận cho đã nhưng vì thân là
bậc đế vương nên không thể để mất mặt trước họ được, có cười cũng phải
giữ trong lòng. Hắn có lúc thật ghen tị với nàng, tại sao nàng lại có
thể cười thoải mái như vậy được chứ.
Kim Long và Kim Phụng chớp
chớp mắt vẻ không tưởng tượng nổi, nàng như thế mà lại cười lăn lộn
trước câu chuyện đầm đìa nước mắt của họ. Chẳng lẽ bọn họ lại buồn cười
như vậy sao?
- Nữ nhân ngu ngốc, ngươi cười cái gì?
"Hử? Nữ
nhân ngu ngốc sao?" Nàng đang tập trung cho việc cười không có nghĩa là
bất chấp xung quanh xảy ra chuyện gì. Con rồng thối này lại một lần nữa
gọi nàng như vậy, được rồi, nàng sẽ cho nó biết như thế nào là động vào
người không thể động.
Nàng thu lại ý cười, nhanh chóng khôi phục
ánh mắt sắc sảo lạnh lùng nhìn thẳng vào con rồng thối tha đó. "Hư,
trước hết ta phải hàn gắn hai ngươi, sau đó để Kim Phụng dạy ngươi một
bài học cũng chưa muộn".
Chuyện kể rằng cổ nhân có câu "Không thể
đánh giá mọi việc qua vẻ bề ngoài", và thực tế sắp chứng minh điều đó.
Người tốt với ta chưa chắc đã là thật tâm.
- Kim Long, ta cảnh cáo lần cuối nếu ngươi còn nói một tiếng "nữ nhân ngu ngốc" thì ta không
chắc sẽ biến ngươi thành cái dạng gì đâu. Ta muốn hỏi vì sao ngươi lại
đi theo Khổng Tước?
Kim Long trong mắt ánh lên một tia tức giận, thanh âm gầm gừ phát ra hỏa nóng.
- Ta nào muốn đi theo ả Khổng Tước lẳng lơ đó, chỉ là ả ta giữ trong tay
một loại độc gọi là "Mật Khổng Tước", vì vậy ta mới tiếp cận để ăn trộm
về thôi. Cũng không phải là vì ngươi sao cái đồ chim chết, ngươi nói cái gì đó muốn "Mật Khổng Tước" để điều chế dược nên ta mới hạ mình đi lấy. Ấy vậy mà ngươi lại lòng dạ hẹp hòi, nhân lúc ta không để ý cắt mất một sừng của ta, khiến ta không còn mặt mũi nào nhìn chúng sinh thiên hạ.
Kim Long nhân cơ hội này nói hết mọi chuyện khiến nàng hiểu hơn phần nào
mối tình oan trái này. Chung quy cũng chỉ là một chữ tình, vì tình mà
sinh hận.
Kim Phụng nghe xong cũng không mấy hài lòng, nếu chỉ vì một chuyện như vậy thì mọi chuyện đã không trở nên tồi tệ như vậy.
- Ngươi đừng có viện cớ, ngày đó chính là ta nhìn thấy ngươi và ả ở cùng
một chỗ, còn làm ra cái chuyện kia.....cái chuyện kia....thật tức chết
ta mà! Ta nói cho ngươi biết, chính bởi vì vậy ta mới cho ngươi không
dám nhìn mặt người đời, giết chết ả Khổng Tước cho bõ ghét.
Lúc
này mới chính là lúc nàng ra tay, thực ra thì nàng vẫn nhìn ra bọn chúng chỉ là một phút dại dột, giận hờn nên sinh sự, nếu mọi chuyện đều giải
quyết ổn thỏa thì không phải có thể hòa hợp hai bọn chúng với nhau rồi
hay sao, hơn nữa có thể mượn tay Kim Phụng trừng trị tên rồng thối đó
một trận.
- E hèn, cho ta có ý kiến. Hai ngươi có thể hiện nguyên hình người được không, như vậy có lẽ sẽ dễ nói chyện hơn.
Kim Long và Kim Phụng im lặng một lúc rồi từng người một dần dần hiện rõ
sau màn kim quang sáng chói. Một nam tử tuấn mỹ cùng một nữ tử dung nhan mỹ lệ đúng là một cặp trời sinh nha.
Lúc này mới nhìn sang nam
nhân đứng bên cạnh, một thân hắc y khuôn mặt lãnh đạm quan s