Khẩu Vị Nặng

Khẩu Vị Nặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322751

Bình chọn: 8.00/10/275 lượt.

nảy kêu

“Tiền Đường, buông tay buông tay.”

Tiền Đường lắc đầu, “Cậu

sẽ té ngã.”

Tôi không vui, “Cậu cứ

như vậy, cả đời tôi cũng học không xong.”

Tiền Đường trầm mặc, lại

vẫn đỡ xe đạp như cũ.

Tôi giận dỗi “Hôm nay

không té ngã, ngày mai tôi vẫn ngã như thường, cậu có thể mỗi ngày

đều đỡ tôi đi học sao?”

Tiền Đường không đáp

lại.

Tôi ghét nhất chính là

cái loại thái độ không phản đối cũng không hợp tác này của cậu ta, vì thế suy

nghĩ định trịnh trọng mà phê bình cậu ta một chút, đang muốn bắt

tay vào phân tích vấn đề tính cách của cậu ta, đột nhiên tôi lại cảm

thấy phía sau yên lặng dị thường, nên hơi quay đầu một chút, phát hiện Tiền

Đường đã đứng ở phía sau khoảng hơn mười thước, chống nạnh nhìn tôi .

“A a a, đừng a!”

Tôi kêu thảm thiết một

tiếng, rốt cục vẫn té ngã trên mặt đất.

Sau này Tiền Đường thay

đổi phương pháp, cậu ta vẫn đỡ như cũ, để tôi đạp xe, sau đó xem xét thấy cơ

hội thích hợp thì buông tay . Bất quá cậu ta chạy bộ theo tôi, lúc nhìn thấy

tôi sắp ngã sấp xuống liền kịp thời ôm tôi ra khỏi xe đạp.

Làm như vậy hậu quả là,

tôi được Tiền Đường bế vài lần, cả đầu đầy ý tưởng khó đỡ, làm sao còn có tâm

trạng đạp xe!

Cuối cùng, Tiền Đường

thật là bất đắc dĩ, thở hổn hển nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi mất nửa ngày,

rốt cụccũng nói ra lời trong lòng: “Tôi chưa từng thấy người nào ngốc như vậy.”

Một câu nói liền dấy lên

ý chí chiến đấu của tôi, tôi lôi kéo cậu ta, tức giận nói: “Không được, hôm nay

không học được, tôi sẽ không ăn cơm! Cậu cũng không được ăn!” May mà tôi còn

chưa có ngốc đến thế, sau khi ổn định tinh thần, đã học đạp xe thành công,

chẳng qua là còn chưa được thuần thục. Lúc này, Tiền Đường đã mệt đến té trên

mặt đất, chỉ có thể thở gấp.

Tôi ngồi xổm xuống, vỗ

vỗ mặt cậu ta, cười hì hì nói: “Cám ơn cậu.”

Tiền Đường mở to miệng

thở phì phò, cậu ta nâng mắt lên nhìn tôi, trong mắt chợt lóe lên ý cười, tiếp

đó cậu ta nhẹ nhàng gõ đầu tôi, xem như khích lệ.

Sáng sớm hôm sau, tôi

hăng hái cưỡi xe đạp, sau khi chạm mặt bạn học, thành công chạy tới lớp học.

Đây là ngày tôi có cảm giác thành tựu nhất từ khi học đại học tới nay.



Trở lại trường học, tôi

bị ba kẻ biến thái khoa vật lý mạnh mẽ ép hỏi tình hình của Tiền Đường, từ

tuổi, sinh nhật, chòm sao, nhóm máu đến hoàn cảnh gia đình, khẩu vị ưa thích

cùng với có sở thích xấu nào hay không, cuối cùng, bọn họ đập bàn một cái,

trịnh trọng tuyên bố: “Tốt lắm, là người có thể phó thác chung thân.”

Tôi nghe vậy liền nổi

giận. “Ai, ai muốn đem thân thể phó thác cho cậu ta ?” Dám giành cơm trong đĩa

của tôi, chán sống rồi!

Ba kẻ biến thái kia ấy

vậy mà rất đoàn kết, đồng loạt nhìn về phía tôi .

Tôi thẹn thùng xoay mặt,

thấp giọng nói. “Ai nha, các cậu như vậy, làm như người ta không biết xấu hổ ấy

~~~ “

Tôi nói còn chưa dứt

lời, đã hứng ngay cái gối ôm của Từ thiên tài.

Khụ, hình như tôi đã

quên giới thiệu ba kẻ biến thái cùng phòng tôi . Bọn họ, theo thứ tự hai ba bốn

lần lượt là, Từ thiên tài, Phạm phong tình và Trương phú bà, mấy cái đó đều là

danh hiệu tôi đặt cho, tên đúng như người, lời ít mà ý nhiều, sau này nhận được

sự tán thành khắp nơi. Từ thiên tài có chỉ số thông minh khó mà bì kịp, mị lực

của Phạm phong tình làm cho người ta thần hồn điên đảo, Trương phú bà thì lại

xa xỉ lãng phí đến mức người người phẫn nộ. Còn tôi, cái ngoại hiệu âm hồn bất

tán kia rốt cục vẫn bị bọn họ phát hiện, đồng thời tiếp tục sử dụng. (Cốc Ca ý

^^) Kỳ thực những người này so với tôi, ngoại trừ bên ngoài tương đối có khí

phách, thật sự cũng không có đặc điểm gì có thể lấy ra khoe khoang.

Cuộc sống cứ như vậy một

ngày rồi lại một ngày trôi qua, đảo mắt đã đến kỳ nghỉ đông. Nghe nói mẹ của

Tiền Đường mời cho cậu ta một gia sư tiếng Anh, bản thân tôi cảm thấy rất

vui mừng.

Nhưng mà tôi thật không

ngờ, vị gia sư này làm sao có thể xinh đẹp như vậy, khốn kiếp!

Mỗi lần tôi đi qua nhà

cậu ta, nhìn thấy người đẹp gia sư giảng bài cho cậu ta, đều phát hiện người

đẹp kia mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm giống như vừa mới được lâm hạnh, hơn nữa đôi

mắt như nước, nhìn chằm chằm vào Tiền Đường, thế này thì giảng bài ở đâu chứ,

rõ ràng chính là khiêu khích, khiêu khích một cách trắng trợn!

Vì thế tôi bất mãn, chờ

gia sư kia đi rồi, liền hỏi Tiền Đường: “Cậu làm sao tìm được gia sư xinh đẹp

như vậy?”

Tiền Đường lúc này đang

cúi đầu nhìn bài thi trầm tư suy nghĩ, lơ đãng trả lời: “Mẹ tôi tìm, nghe nói

là sinh viên loại giỏi khoa tiếng Anh trường cậu.”

Tôi lại hỏi: “Sau đó thì

sao, hiệu quả như thế nào?”

Tiền Đường từ chối cho ý

kiến, “Cũng vậy.”

Tôi tiến thêm một bước

bóng gió hỏi cậu ta, “Vì sao mặt cô ấy luôn hồng hồng vậy?”

Tiền Đường ngẩng đầu nghĩ

nghĩ, “Có thể là trời sinh.”

Tôi nổi giận, lay cậu

ta, “Tôi từng thấy người da vàng, người da đen, người da trắng, nhưng trước giờ

chưa thấy qua người da hồng!”

Tiền Đường nghi hoặc

nhìn tôi, “Cậu kích động như vậy làm cái gì?”

Tôi ý thức được bản thân

thất thố, ngồi trở lại ghế tựa, tiếp tục thẩm vấn, “Vậy cậu có phát hiện cô ấy


Polaroid