XtGem Forum catalog
Khẩu Vị Nặng

Khẩu Vị Nặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322514

Bình chọn: 7.5.00/10/251 lượt.

có phong cách, áo lông cừu cổ thấp sọc trắng xám, quần vải

bạt màu xanh lá cây tươi, thêm một đôi giày có màu từa tựa cái áo. Mặc dù nhìn

rất phong cách, nhưng nhòm thế nào thế nào cũng không giống người đứng đắn.

Tôi đưa

nước nóng cho cậu ấy, sau đó chỉ vào áo lông cừu của cậu ấy, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Chu Văn

Trừng vừa dùng nước nóng hơ tay vừa

cười nói: “Không biết.”

A,

quên, thằng nhãi này mua quần áo chưa bao giờ nhìn giá, đều là lựa đồ rồi trực

tiếp cà thẻ bỏ chạy lấy người, tôi khinh thường loại hành động tiêu tiền như

rác này.

Tôi còn

một vấn đề không hiểu, “Hơn ba năm không gặp, tại sao ông đột

nhiên lại nhô đầu ra hử?” Còn

trực tiếp xuất hiện ở cửa nhà tôi .

Chu Văn

Trừng nói xạo: “Thượng Đế nói, bà nhớ tui. Vì vậy tui liền tới đây.”

Tôi

kêu”ngừng” một tiếng, đưa ít kẹo cho cậu ấy. Cậu ấy giấu tay ở trong ay áo,

cười hì hì nói: “Bà bóc cho tui.”

Tôi

giận, cách ba năm, da mặt của thằng nhãi này cũng tu luyện đột phá rồi, quả

nhiên chúng tôi đều lớn lên. Nhưng đến chuyện hai chúng tôi đã nhiều năm không

gặp, tôi cũng không ném kẹo lên đầu cậu ấy, chỉ ngoan ngoãn lột ra.

Kết quả

cậu ta vẫn ì ra như cũ, chỉ há mồm ra, nháy mắt với tôi .

Tôi

nhẫn nhịn, ném kẹo vào trong miệng cậu ta.

Lúc

này, cửa nhà tôi bật mở. Tôi ngẩng đầu, thấy Tiền Đường đứng ở cửa, đang nhìn

chúng tôi chằm chằm.

Tôi

khẩn trương một hồi, “Cậu cậu cậu cậu làm cái gì vậy?”

Tiền

Đường không nhìn chúng tôi nữa, đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa lạnh lùng đáp:

“Tìm

đồ ăn.”

Đợi đến

khi Tiền Đường bưng hai cái mâm, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài, Chu Văn Trừng vẫn

còn nhìn cửa, mặt kinh ngạc hỏi Tôi: “Cậu ấy không phải là

Tiền. . . . . . Tiền kia. . . . . .”

Tôi

nhắc cậu ấy, “Tiền Đường. Cha của cậu ấy họ Tiền, mẹ cậu ấy họ

Đường.”

Chu Văn

Trừng vẫn chưa hồi thần, “Làm sao cậu ta lớn lên lại thành bộ dáng

này?”

Lau mồ

hôi, dung nhan có thể đẹp mắt đến ngay cả con trai nhìn cũng trợn mắt há mồm,

Tiền Đường cậu thật hạnh phúc.

Tôi

nhìn bộ dạng Chu Văn Trừng bị chấn động đến mê muội, vỗ vỗ mặt của cậu ấy, nói:

“Này

này, hồi hồn đi, cậu ấy có đẹp đến mấy cũng là công, hai người các cậu giống

nhau.”

Chu Văn

Trừng tự nhủ: “Không trách được bà có sức chống cự ngoan cường với vẻ

đẹp trai của tui, thì ra là tui còn một đối thủ như vậy.”

“Hắc, ông nói cái gì đó.” Tôi

dùng tay vỗ đầu cậu ấy.

Chu Văn

Trừng bị tôi vỗ tỉnh, cười nói: “Nói giỡn, nói giỡn đấy. . . . . .”

“Về sau đừng nói giỡn

kiểu này, tôi là người đứng đắn.”

Vừa mới

nói một lát, cửa lại mở rồi, thật là kỳ quái sao hôm nay Tiền Đường lại ăn cơm

nhanh như vậy. Cậu ấy vừa đi vào, Chu Văn Trừng lại nghiêng đầu, tôi nắm chặt

lấy đầu cậu ấy cưỡng bách cậu ấy quay mặt lại ngó tôi, “Không cho nhìn.” Bằng

không tôi lại phải đánh cậu ta đến nửa ngày cậu ta mới có thể hồi hồn.

Chu Văn

Trừng cười nói: “Làm như tui chưa trải đời ấy, ” cậu

ấy nói xong, kéo tôi ngồi xuống, “Hai ta nói chuyện đàng hoàng một chút đi.”

Tôi

ngồi ở bên cạnh cậu ấy, hỏi: “Nói cái gì?”

Chu Văn

Trừng: ” Chừng nào thì bà đến trường học của tui tìm tui chơi?”

Tôi lắc

đầu, “Tui

không đi, sẽ bị lạc đường.”

Chu Văn

Trừng: “Vậy

tui đi tìm bà?”

Tôi: “Được, đến lúc đó ông mời

khách.” Dù sao tiền của cậu xài cũng không hết.

Chu Văn

Trừng lắc đầu mà thở dài , “Bà chỉ có chừng đó thành ý. . . . . . Nói,

bà có bạn trai không?”

Tôi

muốn nói không có, nhưng lại nghĩ tới Tiền Đường, dù sao qua nửa năm nữa tôi sẽ

có, vì vậy tôi gật đầu một cái.

Chu Văn

Trừng giả bộ không thể tưởng tượng nổi, “Không phải chứ, tên con

trai nào dám thu nhận bà!”

Tôi vừa

định nói chuyện, lúc này chỉ nghe trong phòng bếp”loảng xoảng” giòn vang một

tiếng, tôi không nói hai lời vọt vào phòng bếp, chỉ thấy Tiền Đường đang không

biết làm sao đứng ở trong phòng bếp, dưới chân là một cái dĩa sứ nhỏ đã rơi nát

bét.

Tôi

chạy tới lôi cậu ấy kiểm tra từ trên xuống dưới, xác định cậu ấy không bị

thương, mới lên tiếng: “Đồ ngốc, đền tôi cái đĩa.” Được

rồi tôi thừa nhận tôi chỉ muốn thừa dịp cướp tiền tiêu vặt của cậu ấy, dù sao

chuyện này tôi làm thường xuyên, vô cùng thuần thục.

Tiền

Đường nhìn nhìn tôi, lại nhìn Chu Văn Trừng một chút, mang bộ mặt sa sầm đi ra.

Tâm

tình của cậu ấy tôi có thể hiểu, dù sao cũng sắp mười tám tuổi còn đánh vỡ đĩa,

chuyện này nói ra cũng rất mất mặt. Chu Văn Trừng nói chuyện đông tây với tôi một lát, đột nhiên lấy từ trong túi ra một thanh chocolate, cười hì hì nói: “Quên hôm nay là ngày mấy rồi sao?” Tôi chợt hiểu ra, lễ tình nhân, hôm nay là lễ tình nhân! Nói thật vào ngày lễ tình nhân đám bạn bè chúng tôi cũng thường xuyên tặng nhau chocolate, tôi và Chu Văn Trừng coi như cũng có sáu năm giao tình, lúc này cũng chả có gì không tự nhiên, vì thế tôi thoải mái cầm lấy thanh chocolate kia, xoay qua xoay lại nhìn, nói: “Chưa quá thời hạn đó chứ, sao lại nhỏ như vậy, ông có thành ý không!” Chu Văn Trừng khoát tay lên vai tôi, cười nói: “Mấy ngày hôm trước mới mang về từ Thụy Sĩ, đã phát hết rồi, cái này là thanh cuối cùng!” Tôi bỏ tay