
uốn ôm cậu ấy một cái, nói cho
cậu ấy biết, dù cậu thi tiếng Anh bị zê-rô, tôi vẫn yêu cậu như xưa. ( Tác giả:
Lời thổ lộ sứt sẹo tồi tàn như vậy cô cũng nói ra miệng được, tôi khinh bỉ –
–|||)
Tiền
Đường nhìn thấy tôi đi vào, cất quyển sách mở ra trước mặt, cầm lấy một bài thi
để làm. Tôi nhìn lướt qua quyển sách cậu ấy cất đi kia, ngất,《 Đạo mộ bút ký *? !
(* Đạo mộ bút ký là tiểu
thuyết thể loại trộm mộ, kinh dị đặc sắc của tác giả Nam Phái Tam Thúc, tuy có
vài chi tiết nhạy cảm liên quan tới chính trị. Nếu có hứng thú các bạn có thể
đọc bản edit của nhóm Thủy Đạm Nguyệt ở đây)
Tôi thu
hồi lời nói mới rồi, cái gì cô đơn, cái gì u buồn, đều vô nghĩa hết, thằng nhãi
này dáng dấp rất ngôn tình, không ngờ trong lòng cũng như thế!
Tôi đi
tới, nhìn chằm chằm Tiền Đường một lát, hết sức hòa ái sờ sờ đầu của cậu ấy,
thành khẩn nói: ” Bạn học Tiền Đường, gần đây hình như cậu
không được bình thường cho lắm?”
Tiền
Đường cau mày né tránh tôi, “Có ý gì?”
Tôi
chống cằm làm bộ dạng trầm tư, suy nghĩ một chút, đáp: “ Trạng thái học tập
không tốt lắm.”
Tiền
Đường từ chối cho ý kiến, “Thật không.”
Tôi
sưng mặt lên, nghiêm trang nói: “Tiền Đường, cậu nói thật cho tôi, có phải
cậu yêu ai rồi không?”
Trong
mắt Tiền Đường lóe lên một tia kinh ngạc, cậu ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc
lâu, mắt mới khép hờ, “Không có.”
Tôi: “Như vậy, cậu có người
trong lòng sao?”
Tiền
Đường gật đầu một cái, không một chút do dự.
Trái
tim của tôi đột nhiên kịch liệt nhảy lên, Tiền Đường cậu ấy có người trong
lòng!
Tôi nắm
cái ly của Tiền Đường lên lung tung uống một hớp, bình ổn tâm tình kích
động của mình và hóa giải sự khẩn trương một chút, lúc này mới có khí lực hỏi
lại lần nữa : “Vậy. . . . . . người trong lòng của cậu. . . . . . Cô
ấy có thích cậu không?”
Tiền
Đường giương mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt kia rất là cô đơn và thương cảm. Cậu
ấy lắc đầu một cái, “Cô ấy có bạn trai.”
Tôi bị
đôi mắt của cậu ấy kích thích khiến tim đau vài phát, cuối cùng đành phải vỗ bờ
vai của cậu ấy nói: “Chân trời chỗ nào không cỏ thơm, cậu bớt
đau buồn đi.”
Tiền
Đường gật đầu một cái, lại lắc đầu, nói: “Sớm muộn gì cũng có một
ngày, cô ấy sẽ thích tôi .” Khi cậu ấy nói câu
nói này thì thái độ vô cùng kiên định, khiến người xem sợ hết hồn hết vía.
Có ý
gì, cậu ấy muốn cướp bạn gái của người ta sao?
Tôi bi
thống lay cậu ấy, “Tiền Đường! Tiểu Tam** không thể làm a
không thể làm, trên đời này con gái tốt còn nhiều mà!” Giống
như người trước mắt cậu này!
(**Tiểu
Tam: Người thứ ba)
Tiễn
Đường dùng sự trầm mặc để trả lời tôi .
Tôi lại
lay cậu ấy lần nữa, “Hơn nữa, mặc dù quả thật cậu đã làm không
ít chuyện xấu, nhưng loại chuyện như phá hoại nhân duyên tôi thấy vẫn là thôi
đi, cậu thật lòng thích cô gái kia mà, khẳng định cũng hy vọng cô ấy hạnh phúc,
đúng không?”
Tiền
Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi, “Đây là lời thật lòng của
cậu?”
“Dĩ nhiên, thật còn hơn
vàng nữa.” Tôi chưa suy nghĩ cẩn thận đã trả lời.
. . . .
. .
Cứ như
vậy, dưới sự chỉ đạo của tình thánh lão Thất, tôi nhận được một tin tức làm cho
người ta hết sức buồn giận: Tiền Đường thậm chí còn có người trong lòng, mà
người kia lại không phải là tôi . T_T Những bước tiếp theo lão Thất dạy tôi đều
là sau khi xác định được cậu ấy yêu thích tôi phải làm sao để cưa đổ cậu ấy,
lần này thì tốt rồi, người ta căn bản hoàn toàn không yêu tôi !
Mặc dù
trước đây tôi cũng không ôm lòng mong chờ quá lớn với tên biến thái kia, nhưng
có hi vọng cũng còn hơn tuyệt vọng, trước ngày hôm nay thỉnh thoảng tôi còn có
thể YY rằng có thể Tiền Đường thật sự yêu thích tôi, nhưng bây giờ, ngay cả
quyền lợi nằm mơ cũng không có, thật bi thảm!
Hơn
nữa, thằng nhãi Tiền Đường kia quá ghê tởm, còn muốn cướp bạn gái của người
khác. Lấy điều kiện của cậu ấy, người muốn ôm ấp yêu thương đâu có thiếu, cậu
ấy cần gì phải bụng đói ăn quàng như vậy, đúng là tật xấu khó bỏ của con người,
thứ không có được thì luôn tốt?
Tôi tức
giận bất bình lại bấm số điện thoại của lão Thất.
Lão
Thất: “Này,
Cốc ca, kết quả như thế nào?”
Tôi
thương tâm, “Cậu ấy không thích tôi .”
Lão
Thất: “Trong
dự liệu.”
Tôi: “. . . . . .”
Tôi: “Lão Thất!”
Lão
Thất không nhanh không chậm cười hì hì nói: “Cốc ca cậu đừng vội,
phía dưới mới là trọng điểm kế hoạch của chúng ta: mưa dầm thấm lâu.”
Tôi: “Là ý gì?”
Lão
Thất: “Trước
khi xác định kế hoạch, tôi phải xác định chút thông tin. . . . . . Nói, cậu ấy
có thông minh không?”
Tôi: “Tạm được, gần bằng
tôi .”
Lão
Thất: “Tốt
lắm, căn bản coi như cậu ấy là kẻ ngốc.”
Tôi: “. . . . . .”
Lão
Thất: “Nếu
như vậy, cái kế hoạch này của chúng ta chỉ cần chia làm hai bước: cưa đổ, dụ
dỗ.”
Tôi: “Cái gì. . . . . . Nếu
tôi nói Tiền Đường rất thông minh thì sao?”
Lão
Thất: “Vậy
vẫn là hai bước: dụ dỗ, cưa đổ.”
Tôi: “Cái này có gì khác
nhau?”
Lão
Thất: “Thứ
tự không giống nhau mà, Cốc ca.”
Tôi: “Ngừng, giải thích cho ca
hiểu đi.”
Lão
Thất: “Đối
phó với lọai người tương đối