XtGem Forum catalog
Khách Qua Đường Vội Vã

Khách Qua Đường Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324093

Bình chọn: 8.5.00/10/409 lượt.

vào chiếc răng đó, kết quả là răng cô đã đau mà anh vẫn không lên tiếng. Thẩm An Nhược thấy mệt, cuối cùng cũng nhả ra, vai anh ướt một mảng. Trong lòng hoảng hốt, tưởng mình cắn anh bị thương, sau đó mới phát hiện thì ra là nước mắt của mình, không biết đã lăn tự lúc nào.

Phát hiện này càng làm cô đau đầu, thể diện của mình cũng như áo lót, hoàn toàn đã bị anh gỡ bỏ. Cô vẫn bị anh ôm chặt, sắp không thở nổi. Cô không thử giãy giụa nữ, cứ thế tựa đầu vào vai anh khóc thút thít, vừa khóc vừa véo vào cánh tay và lưng anh, véo thật đau, nhưng anh không hề trốn tránh.

Thẩm An Nhược cũng không biết mình khóc bao lâu, chỉ nhớ sau đó Trình Thiếu Thần cúi đầu hôn lên tóc mai và gò má cô, vừa vỗ nhẹ lưng cô, vừa kề môi sát tai cô dịu dàng gọi: “An Nhược, An Nhược.”

Lần đầu tiên anh gọi tên cô như thế. Vì vậy Thẩm An Nhược trong vòng tay anh đột nhiên mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.

**** ***

Từ: Blog của Thẩm An Nhược

Chế độ: Không công khai

Định luật ‘ba cỏ’:

Thỏ không ăn cỏ gần hang, ngựa tốt không nhai lại cỏ, chân trời góc bể chỗ nào chẳng có cỏ thơm.

Mấy con thỏ với ngựa tốt kia đều không bằng người, đương nhiên cũng không thể là người tốt.

**** Tôi là đường phân cách đã được lợi còn khoe mẽ ***

Thẩm An Nhược nằm bẹp trên giường, ôm gối vùi mặt mình vào trong, lòng nhủ thầm “Tôi là lợn” lần thứ một trăm lẻ một.

Tư thế này khiến cô hơi ngạt thở, nhưng có lẽ đã khóc sưng mắt rồi, lớp trang điểm trôi đi, chắc giờ trông mặt cô khủng khiếp đến nỗi không thể nhìn nổi mặt ai, vì thế có chết cô cũng không chịu xoay người. Ban nãy cô khóc hụt cả hơi, giờ đau đầu kinh khủng, bình thường cô rất ít khi khóc, lớn như thế này rồi mà chỉ khóc vài lần, thế mà hơn một nửa số lần đó đều bị anh trông thấy, khiến Thẩm An Nhược càng đau đầu hơn.

Sao cuối cùng lạ như vậy được nhỉ? Rõ ràng cô đã chiếm được thế thượng phong, vừa khóc vừa đá vừa cắn, Trình Thiếu Thần hình như cũng chẳng thèm động tay hay dùng sức, cuối cùng vẫn thành công. Tóm lại là cô vô trí vô dũng, càng chẳng có khí phách gì cả.

Trong phòng quá yên tĩnh, chỉ có tiếng thở cũng tiếng tim đập, Trình Thiếu Thần dùng ngón tay chạm vào tóc cô, cần thận vuốt xuống, vén hết ra phía sau tai, chậm rãi lướt qua gáy đến bờ vai trần, sống lưng, vòng eo… đến nơi nhiều thịt hơn một chút còn khẽ nhéo vài cái. Anh chạm vào cô từ đầu đến chân, lại xuôi theo đường cũ trở về, cô có cảm giác anh giống như tên thợ săn đang kiểm tra con mồi lúc đi săn về.

Lúc này đây, tay anh chắc cũng không thấy dễ chịu, vì cả người cô đầy mồ hôi, khóc lóc đã khiến cô hao hết sức lực, lại thêm trận lăn lộn vừa nãy, bây giờ cả người ướt sũng, giống như người chế đuối được vớt lên vậy. Hơn nữa trên người cô không có nhiều chỗ có thịt cho anh vần vò, hầu như anh chỉ có thể kiểm tra xem có thiếu khúc xương nào hay không thôi.

Nhưng cô cũng không thấy dễ chịu, hình như nhiệt độ bắt đầu nóng lên, mà bàn tay anh như có lửa, chạm vào người cô nóng hổi. Đôi lúc có gió lùa vào, cô lại cảm thấy lạnh.

Thẩm An Nhược ngúng nguẩy nằm đó giả chết, Trình Thiếu Thần đột nhiên gãi vào lòng bàn chân cô, làm cô co rúm cả người, suýt nữa bật dậy. Anh đưa hai cánh tay đỡ vào nách cô, muốn lật người cô lại, Thẩm An Nhược ôm chặt lấy gối, liều chết khôn theo. Anh thử hồi lâu cũng không xoay chuyển được gì, cuối cùng đành từ bỏ, cúi người bên tai cô khẽ nói: “Em sắp đè lêch mũi rồi đấy.”

“Biến đi.” Giọng Thẩm An Nhược từ trong đống chăn gối vọng ra.

Anh buông tay, nằm kề sát cô, Thẩm An Nhược vẫn giữ tê thế hướng ra ngoài, khẽ dịch người mấy cái, cách anh một khoảng.

Cô sắp ngạt thở thật rồi, dáng nằm này còn làm ngực và lưng cô đau nhức vô cùng, cô nghiêng người, quay lưng lại với Trình Thiếu Thần, bỏ gối ra hít thật sâu.

Bàn tay anh lại tiến tới, một tay giữ eo cô, tay kia chạm vào khóe mắt, nơi ấy vẫn còn vương mấy giọt lệ, lúc sau trượt xuống, xoa nhẹ phần ngực mềm mại của cô. Thẩm An Nhược lấy cùi chỏ huých ra sau, bụng nghĩ thầm, chọc cho anh bị nội thương là tốt nhất, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng giữ chặt lấy cánh tay. Cô đá tiếp một cước ra sau, lần này anh không tránh, chấp nhận chịu một đòn của cô nhưng Thẩm An Nhược đá quá mạnh đến nỗi quặt cả ngón chân mình, cô đau quá kêu thành tiếng, cuối cùng chân cũng rơi nốt vào vòng kiểm soát của anh.

“Em có muốn uống nước không? Đi tắm đi.” Anh vừa xoa bóp ngón chân bị đau cho cô, vừa dịu dàng hỏi.

Câu trả lời của Thẩm An Nhược là lấy gối che đầu.

Anh không biết phải làm sao, cuối cùng thở dài, buông cô ra. Cô có thể cảm thấy hình như anh đã xuống giường, có tiếng thay quần áo loạt xoạt. Anh lại thử kéo cái gối ra lần nữa, nhưng vẫn bị phản kháng, cuối cùng đành chịu thua, đắp lại chăn cho cô, cốc nhẹ vào đầu cô qua chiếc gối.

Thẩm An Nhược tập trung nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân xa dần, cuối cùng quăng gối ra hít lấy hít để, lát sau xuống giường đi tắm. Trong phòng không bật đèn, ánh trăng chiếu xuyên qua tấm rèn in bóng trong phòng. Phòng tắm ngay trong phòng ngủ, cô lấy chăn bọc mình lại, lúc đi bước chân hơi nghiêng ngả, suýt nữa vấp ph