XtGem Forum catalog
Khách Qua Đường Vội Vã

Khách Qua Đường Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324180

Bình chọn: 10.00/10/418 lượt.

thoại.

Thẩm An Nhược quay về chỗ ăn nuốt miếng bít tết, Hạ Thu Nhạn ngồi đối diện quan sát cô một lát, rồi đưa ra kết luận chắc nịch: “Lại vừa có người chọc giận cậu rồi.”

“Làm gì có, cậu tưởng cậu là thần tiên sao?”

“Thẩm An Nhược, chúng ta quen biết gần như cả đời rồi, cậu có chuyện gì mà giấu được tớ nào?”

Cô quyết định bỏ miếng bít tết xuống, đi lấy salad. Một lớp, một lớp lại một lớp nữa, thao tác lặp đi lặp lại, salad chất cao như núi, cô gái bên cạnh trố mắt nhìn, quay sang xin chỉ bảo.

Hạ Thu Nhạn có sở trường là tự tìm chủ đề, buôn bán chuyện trên trời dưới biển, thời sự, tích cổ, tùy ý xen kẽ nhau, chỉ cần không ngắt lời cô ấy, thỉnh thoảng lại phụ họa một câu, cô ấy có thể nói rất hào hứng. Cuối cùng Hạ Thu Nhạn không còn chuyện gì để kể nữa, nhìn Thẩm An Nhược đang chẳng có hứng thú nào: “Tuần trước mình vừa gặp chồng cũ của cậu.”

Thẩm An Nhược ngẩng đầu nhìn cô bạn.

“Ôi, tớ chẳng tìm ra được khuyết điểm của anh ta. Thực ra anh ta đã giúp tớ một việc lớn.”

“Vậy sao.”

“Bọn tớ đến khu công nghiệp An Khải chụp hình, lần đầu tiên tớ thấy bộ dạng đó của anh ta, khi ấy anh ta mặc bộ đồ công nhân, đội mũ bảo hộ đang kiểm tra an toàn trên công trường. Trước đây tớ hay gặp anh ta với vẻ nghiêm trang đạo mạo, bỗng nhiên bị hình tượng mới của anh ta làm chấn động. Chồng cũ của cậu thật sự trong bộ dạng nào cũng rất đẹp, tiếc là anh ta không muốn chụp hình, bằng không lượng tiêu thụ tạp chí kỳ này của bọn tớ sẽ tăng lên đáng kể.”

“Khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau, cậu nhắc đến tên phá đám đó làm gì? Tối nay tớ qua nhà cậu ngủ, có sao không?”

“Tất nhiên là được, dạo này tớ ngủ không ngon giấc, đang định tìm người ngủ cùng. À, trước đây tớ mắng Trình Thiếu Thần, cậu toàn bênh vực anh ta, nhấn mạnh việc ly hôn là do cậu, rằng anh ta vô tội, sao hôm nay lại thay đổi thái độ một cách kì lạ vậy.”

“Từ trước tới giờ cậu vẫn không thích anh ta, sao hôm nay cũng kì lạ thế.”

“Bởi vì tớ chợt phát hiện, thì ra tớ luôn có thành kiến với anh ta, người này thực ra rất tốt, không tự cao tự đại, cũng không phải không đàng hoàng. Nhớ lại ngày các cậu kết hôn, mấy người bọn tớ trêu chọc giày vò anh ta như vậy, mà anh ta chỉ cười, không hề biểu lộ một chút tức giận. Đúng rồi, trưa hôm đó giám đốc Trình mời bọn tớ một bữa, cô bé đồng nghiệp của tớ mỗi lần nhắc tới anh ta là hai mắt biến thành hình trái tim. Nói đến đây lại thấy rất giống ánh mắt của cậu.”

“Liên quan gì đến tớ? Cậu đừng nhắc đến anh ta nữa được không?”

Hạ Thu Nhạn nhìn kỹ cô, bật cười: “Ồ, thì ra tên không biết điều làm phiền cậu chính là anh ta.”

Thẩm An Nhược phiền muộn lườm cô bạn một cái, nhưng Thu Nhạn càng cười to hơn, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “An Nhược, nói thật, tớ vẫn luôn nghĩ, nếu một người con trai nhẫn nại với những người bạn không thích anh ta của cậu, thì chứng tỏ anh ta rất tôn trọng cậu. Dù sao cậu cũng chẳng tìm đâu ra người tốt hơn…”

Thẩm An Nhược ngắt lời cô: “Hạ tiểu thư này, cậu vì một bữa cơm và một sự giúp đỡ mà tính đem tớ đi bàn à. Chúng ta quen biết nhau gần như cả đời rồi, hôm nay tớ cũng giúp cậu một việc không nhỏ, sau đó mời cậu ăn cơm mà.”

“Bạn thân yêu, đừng cáu, đừng cáu, chúng ta đổi chủ đề, đổi chủ đề.” Hạ Thu Nhạn thấy bão tố sắp nổi lên, nhưng chỉ được vài phút lại cười bảo: “An Nhược, tớ thật sự rất thích bộ dạng tức giận của cậu, quả thực rất hiếm, hệt như ảo ảnh vậy.”

Thẩm An Nhược phải thừa nhận lần thứ N+1 rằng mình toàn gặp phải người không hiền lành chút nào, bất kể là bạn bè hay chồng cũ.

Buổi tối, cô đến nhà Hạ Thu Nhạn ngủ, ngày trước có lần Hạ Thu Nhạn ốm, cô cũng ở bên đó chăm sóc bạn vài hôm, đến cả đồ ngủ và đồ lót đều để ở đó hai bộ. Thực ra cô sợ Trình Thiếu Thần đến nhà tìm mình, mặc dù trực giác mách bảo chỉ có một phần mười khả năng. Anh không gọi lại, chắc là mất kiên nhẫn với cô rồi. Càng tốt, thế giới lại trở về yên tĩnh.

Hai người bọn họ vô cùng buồn chán, ăn đồ ăn vặt, ôm gối tựa ngồi đất xem tivi. Hạ Thu Nhạn vừa đổi kênh liên tục vừa phàn nàn: “Chậc, sao càng nhiều kênh càng chẳng có gì để xem thế này. Chúng mình xem đĩa đi, dạo này tớ mua nhiều lắm.” Thu Nhạn ôm một chồng đĩa lớn còn chưa bóc hết vỏ, Thẩm An Nhược lật qua lật lại, không nhịn được cười nói: “Úi chà, cái nào cũng thế. Khẩu vị của cậu cũng dã man quá nhỉ, đều là bản full không cắt sao?”

“Không phải bản full thì ai thèm xem chứ? Còn nói tớ, cậu không xem làm sao biết nội dung nó thế nào mà bảo dã man. Cậu thôi làm trò đi, muốn xem cái nào?”

Đang nói chuyện, di động của Thẩm An Nhược lại reo vang, cô khẽ rủa thầm, giả vờ không thấy điệu bộ cười nhạo của Hạ Thu Nhạn, ra ban công nghe điện thoại.

“Rốt cuộc anh muốn gì hả, anh làm ơn để em yên tĩnh chút được không?”

“Chúng mình nói chuyện đi.”

“Anh muốn tâm sự thì đi tìm bác sĩ tâm lý hoặc cha xứ đi cũng được.”

“Thẩm An Nhược, sao em càng lớn tuổi càng giống trẻ con vậy. Được rồi, là anh sai, xin em đừng tức giận nữa. Em không nghĩ rằng chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện về ngày hôm qua sao?”

Cô ngắt lời: “Trình Thiếu Thần, anh đừng làm trò cười nữa được