
họ. Cũng không
biết vì phận nghèo hèn hay không có tài vận mà các cửa hàng do nàng cắt
băng đều lần lượt đóng cửa. Bởi vậy nàng có thêm một biệt hiệu…
Kẻ xui xẻo!
Thế nên người dân phiên thổ đều khinh miệt, coi thường nàng.
Mặt Cung Diệu Hoàng chẳng hề biến sắc, lòng hắn reo mừng. Nàng cứ ở trong
phủ đệ sẽ tốt hơn, để hắn khỏi phải vừa tranh luận với người phiên thổ
đến đỏ mặt tía tai, vừa lo lắng nàng làm loạn bên ngoài.
Nhưng Long Tiểu Hoa đâu phải là người có thể ngồi yên một chỗ. Ở trong nhà
chưa được hai ngày thì có người lén bẩm báo với hắn, nàng không chịu an
phận ở trong khuê phòng, luôn có một người đàn ông mặc đồ phiên thổ ra
ra vào vào phòng nàng. Để tránh phiền phức với Huyên vương gia, phận làm cháu như hắn cũng phải chú ý một chút. Người ở đây không như người
trung nguyên, không quá chú trọng lễ nghĩa, họ không hiểu rằng đạo vợ
chồng không phải là trò đùa.
Cung Diệu Hoàng nghe xong, nhướng mày, ngón tay dài của hắn miết trên tập
công văn. Tiểu thẩm thẩm này thích chơi trò hạnh đỏ vượt tường cũng mặc. Hắn vốn định mắt nhắm, mắt mở bỏ qua. Có điều hắn không thể chịu được
việc nàng chê gần, thích xa, hành động kỳ quái, coi thằng cháu như hắn
chết rồi! hắn chuẩn bị cả thang cho nàng trèo tường trong nước mà không
trèo, lại đi trèo tường nước khác sao? Quả nhiên là nàng muốn trả thù
chuyện hắn khen ngợi bộ ngực của phụ nữ phiên thổ. Nha đầu này thật là
hết chịu nổi.
Dạo này hắn bận không ngẩng đầu lên được nên chẳng còn tâm tư đâu mà quản
lý nàng. Nàng càng như cá gặp nước. Hôm nay, xong việc sớm, hắn về phủ
để bắt quả tang nàng.
Khi Cung Diệu Hoàng thu xếp xong công việc về phủ, vài kẻ dưới được hắn sai giám sát tiểu thẩm thẩm liếc mắt ra hiệu rằng lúc này đôi gian phu dâm
phụ vẫn đang ở trong phòng Huyên vương phi, lâu rồi chưa ra, chưa biết
chừng vẫn đang mây mưa trong đó. Hắn nhướng mày, sải bước vào đến trước
phòng nàng rồi đẩy cửa sổ nhìn vào.
Trong phòng Long Tiểu Hoa đúng là không bình thường.
Lúc này, hắn chỉ thấy nàng ngồi trước bàn trang điểm, tóc buông xuống,
không hề định chải, chiếc gương trước mặt phản chiếu hình người phía sau nàng. Người đó vén tóc nàng lên, thận trọng hỏi:
- Cô sẵn sàng chưa? Ta mà làm là cô sẽ không thể hối hận được nữa đâu.
- Sẵn sàng rồi. Tôi đã chẳng còn chút lưu luyến gì nữa rồi. Làm đi.
Vì hai người quay lưng về phía hắn nên hắn không nhìn rõ nét mặt hai
người. Nhưng vì câu nói chắc như đinh đóng cột của Long Tiểu Hoa khiến
hắn giật thót mình. Không phải nàng bị kích động quá đấy chứ? Chỉ là đêm đó nàng bị hắn lôi lên ngựa mà cương quyết giũ bỏ hồng trần như vậy
sao? Đây là Long Tiểu Hoa sao? Đây là Long Tiểu Hoa bội tín bội nghĩa đã từng hôn hắn như điên như dại ở thành Đồng Khê, về đến kinh thành thì
đá hắn rồi nhào vào lòng phu quân sao? Lẽ nào nàng bị Thập cửu thúc tẩy
não bằng cuốn Điều răn nhi nữ rồi? Chỉ có nàng được giày vò người khác, còn người khác giày vò thì lại cảm thấy mất mặt sao?
- Vậy chúng ta bắt đầu nhé. - Người đàn ông mặc đồ phiên thổ đó nói, cầm
chặt dụng cụ gì đó tỳ sát vào đầu Long Tiểu Hoa. Tại sao nàng lại không
chấp nhận hắn như vậy? Thật là tức chết đi được.
Hắn cắn môi, đạp mạnh cửa phòng, quát lớn:
- Họ Long kia, tiểu vương quyết không cho cô xuất gia. Bị tiểu vương hôn
một cái mà cô đã điên khùng cạo tóc đi tu. Nếu tiểu vương thật sự hủy
hoại sự trong trắng của tiểu thẩm thẩm thì cô nhảy xuống sông tự vẫn
chắc?
- Cái gì? Cô bỡn cợt con trai ta cũng được, đến cả cháu bên chồng cô cũng không tha sao? Rốt cuộc cô là yêu ma quỷ quái gì đầu thai vậy? - Người
phiên thổ giả nam chống nạnh, một tay đập vào đầu Long Tiểu Hoa buông
những lời đầy giáo huấn.
Cái đầu bị đập một cách vô cớ của Long Tiểu Hoa nức nở. Cái đầu đó quay lại nhìn Cung Diệu Hoàng vừa đạp cửa xông vào chớp mắt:
- Ai muốn xuất gia?
Cung Diệu Hoàng vừa nghe thế liền nổi giận đùng đùng, hằn học nhìn người
kia, sau đó chỉ vào Long Tiểu Hoa đang hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì,
vốn định lên tiếng quở trách nàng thì lại phát hiện tạo hình của nàng
lúc này nghiêm túc tới mức không thích hợp…
Mái tóc đen lắc lư gợn sóng, tầng tầng lớp lớp loăn quăn, bồng bềnh. Đôi
môi bĩu ra một cái tuyệt đẹp, mặt hoa da phấn, mắt tựa thủy triều, đôi
mắt nhìn thẳng vào hắn chớp chớp.
- … Cô… rốt cuộc cô muốn làm gì?
- Tôi đang uốn tóc. - Nàng chỉ vào mái tóc đã uốn quăn được một nửa. Que
nóng vẫn còn quấn trên đầu nàng. Ối! Bốc khói rồi! - Tiểu Như Ý, Tiểu
Như Ý, tóc của tôi bốc khói rồi, bốc khói rồi. Nó cháy mất.
- Tránh qua một bên. Bây giờ lão nương càng coi thường cô hơn. Cô ức hiếp Hiểu Ất, trêu đùa con trai ta, bây giờ lại dụ dỗ cả cháu trai chồng. Cô có còn là người không vậy? Làm cháy tóc của cô là đúng, để cô khỏi dụ
dỗ người khác nữa. - Người phiên thổ giả nam lên tiếng, giọng nói đanh
thép thể hiện mình là một người đàn bà mạnh mẽ.
- Tôi đâu có. Không phải tôi muốn theo bà học tuyệt chiêu phòng ngự đàn ông sao?
- Cô học rồi chỉ càng tạo oan nghiệt cho đàn ông đẹp mà thôi. Lão nương
tuyệt đối không thể giú