
a là để gây sự chú ý của điện hạ mà thôi. Chuyện vặt vãnh ấy mà.
Họ cứ nghĩ người ta không nhận ra nên mới như thế. Khi điện hạ về phủ,
chắc chắn Vương phi sẽ ngoan ngoãn đợi điện hạ và nhận lỗi với người.
Nghe được câu này, Long Hiểu Ất ngẩng đầu lên nhìn vị quan đó hoài nghi hỏi:
- Liệu có thế không?
- Chắc chắn, chắc chắn. Xin điện hạ hãy tin hạ thần. Các cô nương càng
nhỏ càng muốn được cưng chiều. Tiểu thiếp thứ sáu của thần cũng vậy. Vừa bước vào phòng là nàng ấy khóc lóc ầm ĩ nói bị ức hiếp, vứt trâm ném
vòng nhưng rồi sau đó lại lập tức ngoan ngoãn như một chú mèo con.
- ... Nhưng nàng ấy không phải là thiếp. - Nàng rõ ràng là chính thất duy nhất của hắn. Không có thê thiếp nào ức hiếp nàng cả.
- Haizzz! Đúng vậy. Sao có thể so sánh Huyên vương phi với tiểu thiếp của ông chứ? Điện hạ, chính thê và tiểu thiếp không giống nhau. Lời của
tiểu thiếp ngọt ngào, dễ nghe nhưng không phải là thật lòng. Không giống như chính thê, nói thẳng nhưng làm việc gì cũng lo cho điện hạ. Người
ta càng mắng điện hạ, nói điện hạ không tốt điểm này không tốt điểm kia
thì lại càng quan tâm đến điện hạ, không thể rời xa điện hạ nên mới nói
nhiều như vậy.
- ... Nhưng nàng ấy nói nàng ấy ghét ta. - Lại còn nhấn mạnh đến mấy lần nữa chứ.
- Điều đó chứng tỏ Vương phi vô cùng yêu người.
- Ồ... - Hắn đáp một tiếng, bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường. Hắn cầm đôi giày thêu nhìn các vị quan viên anh minh kia, mơ màng nói: -
Ngươi nói ai yêu ai cơ?
- Tất nhiên là Vương phi yêu điện hạ rồi.
- ...
- Vương gia?
- ...
- Điện hạ?
- Các vị không có việc để làm sao? Vây quanh bàn ta nói chuyện nữ nhân
làm gì? - Những kẻ ăn bổng lộc triều đình này lại nhân cơ hội để lười
biếng rồi.
- Dạ dạ dạ... - Các vị quan bị mắng vội vàng quay về chỗ ngồi của mình
thu dọn đống sổ sách. Trong lòng họ đều thầm mắng Thập cửu điện hạ tâm
tình bất định, thái độ thay đổi chóng mặt. Họ vốn chỉ định nói chuyện
phiếm một chút, lấy chủ đề nữ nhân để tìm tiếng nói chung, để sau này sẽ không khó nói chuyện với điện hạ nữa. Nên mới tùy tiện nói ra mấy câu
xoa dịu tâm trạng. Bây giờ thì hay rồi, điện hạ bộ dạng phấn khởi, khuôn mặt vừa có vẻ vui mừng vừa mang vẻ vô lại, ngồi ở đó cầm đôi giày thêu
nhỏ kia lúc thì lắc đầu, lúc thì nghịch nghịch. Chẳng biết là nó có gì
đẹp. Cứ làm như quốc khố đột nhiên dư ra vạn lượng bạc trắng vậy. Tinh
thần của bọn họ thì đang sa sút nghiêm trọng, phải mau xử lý mớ sổ sách
rối rắm này thôi. Cho dù nói Huyên vương phi yêu điện hạ đến chết đi
sống lại thì cũng có được gì đâu.
Huyên vương gia về phủ, tâm trạng rất lạ. Hắn nhìn Ngô quản gia dắt Hà Hoa,
Cúc Hoa, Mai Hoa ra đón mình, còn nở nụ cười xoa đầu ba bông hoa thì hắn thắc mắc hỏi:
- Sao hạnh đỏ lại tránh mặt không chịu ra vậy?
- Lão gia hỏi nữ chủ nhân ư? - Ngô quản gia nhìn lão gia đầy tâm trạng thì chỉ gượng cười.
- Đúng thế. Nàng ấy đã về chưa?
- Thưa lão gia, nữ chủ nhân về rồi ạ. - Nữ chủ nhân đi chân đất, khóc sụt sịt quay về. Hắn tưởng nàng gặp phải chuyện gì nhưng khi nhìn thấy lão
gia cầm đôi giày thêu nhỏ trên tay thì liền hiểu ra người gây chuyện với nữ chủ nhân là ai.
- Nàng ấy đâu?
- Nữ chủ nhân về nhưng lại ra ngoài rồi ạ.
- Nàng ấy đi đâu?
- Tiểu... tiểu nhân không biết ạ.
- Đi ra ngoài cùng ai? - Không dẫn theo ba bông hoa ư?
- Bạch... Bạch thiếu chủ ạ.
- ...
- Hơn nữa... không biết tại sao nữ chủ nhân không đi cửa lớn mà kiên
quyết bắt Bạch thiếu chủ đưa mình bay qua tường. Thế là Bạch thiếu chủ
đã đưa nữ chủ nhân bay qua tường ra ngoài...
- ...
- Lão... lão gia lại vào cung ạ? - Sao lão gia lại quay người bước lên xe ngựa thế?
- Không. Ta đến nhà quan viên bộ Hộ một chuyến.
- Hả? Lão gia đến đó làm gì ạ?
- ... - Đi hỏi kẻ khốn đó nghĩ thế nào mà lại nói là nàng yêu hắn, lại
còn nói vô cùng yêu nữa chứ. Sao hắn không cảm thấy nàng có chút tình
cảm nào với hắn vậy. Tuy nàng nói là đến phiên bang để giúp hắn nhưng
nàng lại đối xử với hắn chẳng ra gì, ném giày vào người hắn, nói ghét
hắn, chửi hắn là đồ ngốc, lại còn muốn chơi trò vượt tường đi tìm Bạch
mã hoàng tử, người mà hắn ghét nhất nữa chứ? Đây là yêu sao? Hay là cách yêu của một kẻ khốn? Ít nhất hắn cũng chưa từng thấy có người nào yêu
như vậy. Ông ta mà không nói được lý do thì hắn sẽ hạ ông ta xuống ba
cấp. Hừ!
Lầu xanh nổi tiếng nhất thành Lâm Dương náo nhiệt suốt ngày, đêm đêm đàn
sáo, hồng nhan tuyệt sắc vây quanh, rượu ngon mỹ nữ tha hồ tận hưởng. Đã là chốn đô thành thì ngay cả kỹ viện cũng cực kỳ phong thái, sàn lớn,
lầu cao, phòng không thiếu, các cô nương lại càng nhiều vô kể, đến như
Bạch Phong Ninh, một kẻ lõi đời, thường xuyên giao du nơi phấn hoa cũng
chẳng thể chê trách gì. Nơi này hắn đã tới không chỉ một lần. Thanh lâu
có thể khiến Diệu tiểu vương gia phải nhiệt tình giới thiệu đương nhiên
là không để Vương gia mất mặt, nơi này không những cho người ta cảm giác thoải mái, mà còn thể hiện cuộc sống sung sướng xa hoa của đàn ông
trung thổ. Thái độ phục vụ ở đây rất chu đáo, cần cái gì là có cái đó.
Duy chỉ có một