
đã mấy năm rồi...
- ... Hóa ra Huyên vương gia lại có sở thích như vậy.
- Sở thích gì?
- Bé gái ư?
- ...
Bên ngoài cửa, không biết diễn ra vở kịch chồng đang dạy vợ hay là cha đang dạy con nữa.
Long Tiểu Hoa ôm lấy cái tai đỏ lừ của mình, ấm ức xoa xoa. Hắn liếc nhìn bộ dạng bĩu môi, nước mắt lưng tròng của nàng thì chỉ muốn giơ tay ra xoa
cho nàng nhưng lại cảm thấy nàng không được sự đồng ý của hắn mà đã dám
xông vào cung thì quả là khiến cho người khác quá kinh hoảng. Nhất định
phải cứng rắn dạy cho nàng một bài học mới được.
- Ai cho nàng chạy vào cung? Nàng thật sự vô thiên vô pháp đến thế sao? - Hắn cho phép nàng làm loạn ở phủ Huyên vương vì đó là địa bàn của hắn. Ở đó nàng có làm gì cũng không ai dám động đến nàng. Nhiều nhất thì cũng
chỉ đợi hắn về trị tội nàng. Nhưng trong hoàng cung nội viện, bất cứ lúc nào cũng có thể gán tội cho người khác. Nàng chuyện gì cũng không hiểu, còn dám tự mình vào trong cung.
- Không phải là do thiếp muốn vào. - Nàng phải giải thích cho mình chứ: - Là Hoàng đế công công gọi thiếp vào gặp người.
- ... - Hắn sững người, bàn tay giấu trong tay áo vươn tới, vội vàng kéo
nàng ra xem, chỉ sợ nàng có chỗ nào bị làm sao. Cuối cùng, hắn mới thấp
giọng hỏi: - Người tìm nàng làm gì?
- Cha chồng nói có việc cần thiếp làm, muốn thiếp đi bàn bạc với lão gia. Dạo này, thiếp không tìm thấy lão gia nên mới đến nơi làm việc của lão
gia để xem xem.
- Chuyện gì? - Đây mới là trọng điểm. Chuyện mà Thánh thượng yêu cầu chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
- Người nói nhà thiếp ở biên cương thân thuộc nên muốn thiếp đến nước láng giềng kỳ hòa ước.
Nàng vừa thốt ra thì liền có cảm giác không khí quanh mình thay đổi. Nàng có thể cảm nhận được luồng khí nguy hiểm từ phu quân nàng toát ra. Hắn
đang cố gắng che giấu cảm xúc nhưng khuôn mặt của hắn vẫn dễ dàng để lộ
tất cả. Hắn nói:
- Lát nữa ta sẽ đưa nàng đến gặp người để rút lại chuyện này.
- Nhưng... nhưng hình như thiếp đã nhận lời rồi. - Không có hắn ở bên, nàng đã bán đứng mình rồi.
- ... Nàng nói gì?
- Thánh thượng nói thánh chỉ gì đó, đại sứ thân thiện gì đó. Sau đó, người bảo thiếp đi bàn với lão gia.
- Nàng không biết phân biệt thế nào là chuyện lớn chuyện nhỏ sao? Ai cho
nàng tùy tiện nhận lời chuyện này. - Hắn không thể nào chấp nhận được
chuyện này. Phiên bang xa xôi, dù danh nghĩa là ký hòa ước thì hắn cũng
không cho phép đưa người con gái của mình đến nơi đó. Cái nơi vô cùng xa xôi đó, phong tục, tập quán, con người đều khác với trung thổ. Phụ
hoàng của hắn cố ý làm việc này. Hắn giúp người chỉnh đốn quốc khố thế
mà người lại động vào vết thương cũ của hắn. Đã vậy kẻ ngốc không hiểu
biết gì này còn đi nhận lời rời xa hắn: - Rốt cuộc đầu óc nàng làm bằng
cái gì vậy? Ngoài tiểu thuyết vớ vẩn và bạch mã hoàng tử ra thì nó hoàn
toàn trống rỗng sao? Những chuyện mà chỉ cần hơi chút động não cũng biết không nên nhận lời thế này, nàng cũng không biết phải nói thế nào sao?
Nàng bị mắng thì lí nhí giải thích:
- Thiếp cũng không biết sao mình lại hồ đồ nhận lời...
- Có chuyện gì mà nàng không hồ đồ đâu cơ chứ? Từ trước đến giờ, trước mặt ta, nàng làm được chuyện tốt nào chưa?
- ... - Nàng bị trách mắng thì chỉ biết cúi đầu. Đúng là nàng chỉ làm cho hắn mất mặt mà thôi. Nàng còn nói là muốn giành được tình yêu của hắn.
Kết quả chẳng làm được gì cả. Chỉ là nói mồm. Nhưng lần này... chưa biết chừng cha chồng hoàng đế lại cho nàng một cơ hội: - Thực ra đi phiên
bang ký hòa ước cũng không có gì ghê gớm lắm. Thánh thượng nói chỉ cần
thiếp biết cười là được. Nếu thiếp có thể làm được chuyện này thì người
sẽ công nhận thiếp là con dâu.
Nàng còn muốn dùng cơ hội lập công này để giành được tình yêu của hắn, xoay
chuyển càn khôn, chứng minh rằng nàng cũng là một nữ nhân không tồi,
không phải kẻ bỏ đi, có thể xứng với hắn.
Không phải nước láng giềng đó chỉ cách nhà nàng một thành trì thôi sao? Ở đó
cũng chỉ như sang thăm hàng xóm một vòng. Không có gì đâu. Nàng là nữ
chủ nhân của phủ Huyên vương thì phải đi ký hòa ước chứ. Nàng phải thể
hiện nụ cười thân thiện từ nhỏ của mình để lừa lấy cái giao ước này. Sau đó thì chạy về tìm lão gia nhà nàng. Chắc chắn nàng sẽ khiến cho lão
gia kinh ngạc. Lão gia nhận lấy bản hòa nghị rồi ôm nàng vào động phòng
để mặc cho nàng bắt nạt mình thế này thế khác.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, rõ ràng là không tán đồng. Hắn quay lưng lại nói với nàng:
- Nàng về nhà thu dọn hành lý đi.
- Hả? Phải lên đường nhanh thế sao?
- Tối nay, ta sẽ đưa nàng về thành Đồng Khê. - Hắn cứ thế nói mà không hề nghe xem nàng nói gì: - Mãi mãi không bao giờ quay lại kinh thành nữa.
- ... Lão gia... có ý gì thế?
- Sau khi về phủ, ta sẽ đưa hưu thư cho nàng. Sớm muộn gì nàng cũng phải rời đi thôi.
- ... Làm gì mà lại bỏ thiếp? Thiếp lại làm sai chuyện gì sao? - Sao
không thể nói chuyện tử tế được chứ. Một câu không hợp ý, nói bỏ là bỏ
sao? Hắn có thói xấu gì vậy?
- Nàng không nghe lời chồng, trái đạo làm vợ, làm việc hồ đồ, không hiểu
thế nào là kính hiếu, ôn nhu. - Muốn tìm lỗi lầm