Pair of Vintage Old School Fru
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328665

Bình chọn: 9.5.00/10/866 lượt.

à được rồi.

- Hôm nay, phụng mệnh thánh ân, tổ chức buổi ném tú cầu kén vợ cho Diệu

tiểu vương gia tại thành Lâm Dương. Ai giành được tú cầu sẽ là vợ của

Diệu tiểu vương gia. Quy tắc hôm nay… Thập cửu điện hạ, điện hạ xem… -

Quan chủ sự đọc được một nửa lập tức quay đầu lại nhìn sắc mặt của Thập

cửu điện hạ đang ngồi bên cạnh.

- Quy tắc ư? - Tiếng nói từ trên lầu vọng xuống. Thập cửu điện hạ nhìn

xuống khoảng sân giống như đáy của một chiếc thùng nhuộm với những sắc

màu lục lam chàm tím hỗn độn đó, thản nhiên dặn dò: - Mỗi nhà cứ dựa vào bản lĩnh của mình mà giành lấy hạnh phúc cho tiểu nữ… chết hay bị

thương đều không cần biết.

- Hừ!

Long Tiểu Hoa ai oán nhìn lên lầu Lân Tường cao vời vợi, miễn cưỡng mới có

thể phân biệt được hai cái chấm nhỏ. Rốt cuộc hai kẻ thúc thúc, tiểu

điệt bọn họ thực sự muốn trêu đùa nàng cho đến chết sao? Đây không còn

là vấn đề có cướp được hay không nữa rồi. Bây giờ nàng phải nghĩ cách

giữ tính mạng của mình. Hu hu! Mấy ngày trước sao nàng lại tập đứng tấn

như điên như dại thế chứ? Làm gì có ích gì đâu. Lẽ nào khi có kẻ muốn

chém nàng, nàng không chạy mà lại đứng tấn sao?

Từ trên lầu Lân Tường, giọng Cung Diệu Hoàng đầy phẫn nộ:

- Hoàng thúc có ý gì vậy?

Long Hiểu Ất ngồi trên đài, cầm chén trà lên nhấp một hớp, nhướng mày hỏi:

- Chuyện gì?

- Hoàng thúc để các quận chúa, tiểu thư đem theo thị vệ ngồi phía trước.

Những người phía sau làm sao có thể có cơ hội giành được tú cầu của tiểu vương chứ?

- Ta muốn cô ta không có cơ hội đấy. - Hắn lẩm bẩm nhìn xuống phía dưới: - Ai ai cũng có cơ hội giành được thiên ân. Điều đó dựa vào bản lĩnh của

mỗi người. Không đúng thế sao?

- Muốn giành nam nhân thì phải dựa vào chính mình. Có giỏi, hoàng thúc

bảo những kẻ đang ngồi đó đứng dậy cướp tú cầu của tiểu vương đi. - Cung Diệu Hoàng ngắt lời.

- Ngươi đang nói đùa với hoàng thúc đấy à? Hai chữ “Công bằng” có trong

hoàng cung từ bao giờ vậy? Ngươi muốn nói chuyện công bằng với trời sao? Hừ… Không phải chúng ta muốn có gì đều tự mình giành lấy ư?

- …

- Hơn nữa… Ngươi coi thân phận Diệu vương gia của mình thấp thế sao?

Ngươi cho rằng ta thực sự sẽ xử trí ngươi như một hàng hóa rẻ mạt mà ai

cũng có cơ hội giành lấy? Tiểu quỷ, ngươi có ồn ào làm loạn hay yên lặng mở to mắt ra xem thì cũng đều thế thôi.Giờ lành đã đến. Mời Diệu tiểu

vương gia ném tú cầu.

Cung Diệu Hoàng nhìn Long Hiểu Ất hằn học. Hắn nắm chặt quả tú cầu trong

tay, vô thức vươn cổ tìm bóng dáng ai đó nhưng trước mắt hắn chỉ là một

mảng đen vô tận.

Chết tiệt! Liệu có phải nha đầu này bị người ta dọa cho sợ chạy rồi không?

Hắn không nên tin lời Bạch Phong Ninh. Hắn quay người nhìn thanh kiếm

bạc đặt bên cạnh Long Hiểu Ất. Bạch Phong Ninh còn giao cả thanh kiếm

nhà họ Bạch cho Long Hiểu Ất thì làm sao có thể giúp hắn được chứ? Sáng

nay hắn cũng không thấy Bạch Phong Ninh đâu. Chắc kẻ đó đã giác ngộ,

quay trở lại với Long Hiểu Ất rồi.

Hắn đi đến lan can nhìn xuống, cảm thấy khó mà chịu nổi sự huyên náo phía

dưới. Hắn ngẩng mặt hứng gió, nghe tiếng gió thổi phù vù vù bên tai. Âm

thanh ấy khiến hắn càng bất an. Sao hắn không tìm thấy bóng dáng quen

thuộc giữa đám người đó chứ? Hắn chỉ cảm thấy tiếng ồn bên tại mỗi lúc

một khó chịu.

- Tất cả im lặng cho tiểu vương!

Hắn giận dữ quát lên. Phía dưới im phăng phắc.

Hắn vội vàng quét ánh nhìn tìm bóng dáng ai đó nhưng vẫn khó phát hiện…

- Cô nương họ Long, mau cởi áo ngoài ra cho tiểu vương.

- Xì!

Một âm thanh quen thuộc phát ra từ giữa đám đông. Sau đó, cuối cùng hắn đã

phát hiện màu đỏ ở đám người phía sau. Lúc này hắn mới yên tâm, quay lại nhìn Long Hiểu Ất nở nụ cười khiêu khích, rồi cầm quả tú cầu nóng bỏng

ném về phía đó:

- Không bắt được tú cầu của tiểu vương, cô biết tiểu vương sẽ phạt cô thế nào rồi đấy.

Quả tú cầu bay đi. Là kẻ đứng đầu bộ Binh, khả năng của Cung Diệu Hoàng quả nhiên không phải tầm thường. Tư thế của hắn cũng rất đẹp. Quả cầu đó

vượt qua hàng hộ vệ, đập vào mấy cái đầu đáng thương, nhảy nhót, bay

thẳng về phía Long Tiểu Hoa…

Dường như thắng lợi đến quá nhanh. Nó khiến cho Long Tiểu Hoa không kịp phản

ứng. Nàng nhìn quả tú cầu đang bay thẳng về phía mình, đột nhiên ý thức

được phải giành lấy nó.

- Đâu đến lượt cô giành chứ!

- Hả! Tôi quen giành giật rồi… Bộp!

Một tiếng va chạm mạnh. Quả tú cầu của Cung Diệu Hoàng bay thẳng vào mặt Long Tiểu Hoa. Thời gian ngừng trôi…

Quả cầu từ từ lăn xuống…

- Mọi người cướp đi. Tú cầu của Tiểu vương gia đấy.

- Tránh ra! Tú cầu của ta!

- Đẩy nha đầu hôn mê đó ra.

- Thật là ngốc! Tú cầu rơi vào người mà không biết đường giơ tay ra bắt.

- Long Tiểu Hoa, cô là đồ ngốc! Để xem tiểu vương ta sẽ trị tội cô thế

nào? - Cung Diệu Hoàng tái mét mặt nhìn quả tú cầu của mình bị tranh

giành, còn Long Hiểu Ất thì chậm rãi nói:

- Lần đầu tiên ta thấy, cô ta ngốc một chút cũng tốt. Hừ!

Hắn sớm hiểu rõ nàng mà. Hạnh đỏ vượt tường rất ngốc. Nàng muốn chơi đùa thì đành phải để cho nàng chịu khổ một chút thôi.

Cái công trạng khiến chúng nhân dân mát lòng của Đương kim Thánh th