
êm buông xuống, liên tục than thở thế giới này thật kỳ quái,
nàng phải vì nhân duyên của tiểu điệt nhà mình mà khổ luyện suốt ngày
đêm.
Cùng lúc đó, một người mặc đồ trắng xách kiếm bạc đứng trước cổng một phủ đệ sừng sững. Người đó nắm chặt thanh kiếm bạc trong tay nhìn tấm biển
trên cổng phủ đó…
Phủ Huyên vương.
Chữ “Huyên” đúng là phong hiệu của Thập cửu điện hạ và cũng là phong hiệu
thừa kế của Huyên phi, mẫu phi của Thập cửu điện hạ. Người đó cất bước
lên bậc thang, gót chân không hề chạm đất. Nghe có tiếng chó sủa hung
hãn bên trong, hắn chau mày, đang hoài nghi thì bỗng có mấy con chó săn
dữ tợn từ trong cổng lao ra. Thật kỳ lạ! Ngoài đường có vài ba người qua lại nhưng những con súc sinh đó chẳng cắn ai, mà cứ bổ nhào về phía
người mặc áo trắng là hắn.
Hắn nhún chân, không vội vàng bay lên nóc nhà, nhìn mấy con chó không biết
mệt mỏi liên tục sũa ầm ĩ kia. Vì sự huyên náo đó mà Thập cửu điện hạ
mới từ thư phòng bước ra.
Long Hiểu Ất mặc chiếc áo màu đen có hoa văn hình trúc ngẩng đầu nhìn người
đang đứng trên nóc nhà mình mà không hề bất ngờ. Hắn mỉm cười:
- Họ Bạch quả nhiên khôn lanh. Ngươi định đứng trên đó bao lâu chứ?
Bạch Vô Ưu đứng trên nóc nhà, chắp tay nói với Long Hiểu Ất:
- Tại hạ phụng mệnh thiếu chủ đến giao thanh kiếm nhà họ Bạch này cho Thập cửu điện hạ định đoạt.
Nói xong, hắn ném thanh kiếm trong tay xuống. Thập cửu điện hạ đón lấy
thanh kiếm, giơ lên ngắm. Hồi ở nhà họ Long, Bạch Phong Ninh cứ muốn đưa thanh kiếm nát này cho hắn. Hắn biết Bạch Phong Ninh có ý gì. Bạch
Phong Ninh muốn phò trợ Thập cửu điện hạ hắn. Hắn giữ thanh kiếm nhà họ
Bạch trong tay thì không chỉ có thể sai khiến được một mình Bạch Phong
Ninh mà bất cứ người nào nhà họ Bạch cũng đều theo lệnh hắn. Tên họ Bạch này thật sự luôn nhắc nhở hắn cướp ngôi đoạt vị.
Lần này, hắn không từ chối nữa, cầm thanh kiếm trong tay, ngẩng đầu lên hỏi:
- Người đó đâu?
- Thiếu chủ… cùng tại hạ đi được nửa đường thì bảo tại hạ đổi y phục để
che mắt thiên hạ rồi sai tại hạ mang kiếm đến trước. Thiếu chủ sẽ đến
sau.
- Hứ! – Long Hiếu Ất hứ một tiếng lạnh lùng: - Đổi y phục để che mắt thiên hạ?
- … - Bạch Vô Ưu không hỏi. Hắn chỉ biết thiếu chủ cười hì hì muốn đổi y
phục với mình chắc chắn không phải là chuyện hay. Quả nhiên… thiếu chủ
đã làm gì đó chọc giận Thập cửu điện hạ: - Trước khi chia tay, thiếu chủ còn dặn tại hạ chuyển lời đến Thập cửu điện hạ. Những chuyện gì không
cần gấp thì đừng vội. Mong Thập cửu điện hạ xem xét chuyện của Hữu
tướng, để lại cho người ta con đường thoát. Đừng tuyệt đường sống của
người ta.
- … - Hắn cúi xuống không nói gì. Lời khuyên giải của Bạch Phong Ninh
khiến hắn phải suy nghĩ. Đúng là hắn đã phạm vào điều cấm kỵ. Mỗi bước
đối phó với phụ hoàng, hắn đều phải hết sức cẩn thận. Chiêu thức của phụ hoàng hư hư thực thực, rất khó phán đoán: - Rốt cuộc tên đó còn la cà
trên đường làm gì?
Hắn cần Bạch Phong Ninh đến giúp hắn ngăn một khoảng cách quan hệ cha con.
- Thiếu chủ đã cứu không ít cô nương có phân thận đáng thương trên đường đi nên mới đến muộn.
- … - Hứ! Hắn thật giống như kẻ khốn nạn kia, nghiện trò chơi bạch mã hoàng tử.
- Điều quan trọng nhất là… thiếu chủ đã tiêu sạch tiền đi đường… - Cô
nương này một ít, cô nương kia một ít, cuối cùng thì hai người bọn họ
chỉ còn có thể hít gió sống qua ngày.
- … Hắn đợi ta đến cứu tế sao? - Long Hiểu Ất liếc nhìn Bạch Vô Ưu trên nóc nhà.
- Không đâu ạ. Trước khi tại hạ và thiếu chủ chia tay, thiếu chủ nói có thể sẽ đến làm khách ở nơi nào đó vài ngày.
Làm khách ư? Lại là đi ăn quỵt chứ gì? Không biết nhà nào lại gặp xui xẻo đây?
Long Tiểu Hoa tập đứng tấn ở tiền đình của phủ Diệu vương. Hai chân nàng
đứng giống như một con ếch, chẳng giống con gái nhà lành chút nào, hai
tay nắm chặt, ép bên eo, mắt nhìn về phía trước, hướng về vật làm mục
tiêu. - Thêm một khắc đứng tấn nữa là bộ tiểu thuyết mới xuất bản sẽ thuộc về
tôi. Vương gia nói rồi đấy nhé. Không được nuốt lời đâu đấy.
Cung Diệu Hoàng ngồi trên một chiếc ghế đá, cầm cuốn tiểu thuyết trên tay
vung vẩy. Muốn bắt la làm việc thì cũng phải bỏ cà rốt ra nhử. Muốn bắt
Long Tiểu Hoa làm việc thì chỉ có đem tiểu thuyết ra nhử thôi. Rõ ràng
là hắn có thái độ không được hài lòng lắm với người bảo vệ như nàng:
- Cô đứng tấn suốt ba ngày rồi mà vẫn không đạt được mức nửa canh giờ.
Thế mà cô còn đòi tiểu vương cho cô đọc tiểu thuyết sao? Cô có biết xấu
hổ không thế?
- Này, tôi chịu đứng tấn vì Vương gia đã là tốt lắm rồi. Những việc tẻ nhạt kiểu này vốn chẳng thích hợp với tôi chút nào.
Câu “Vì Vương gia” nghe có vẻ xuôi tai đấy. Cung Diệu Hoàng thấy dễ chịu.
Hắn với tay nhấc ấm trà sứ bạch ngọc rót một chén trà hoa cúc đặt trước
mặt nàng, ừm một tiếng. Nàng vừa thấy có nước uống liền cúi xuống, bê
chén trà lên làm một ngụm lớn.
- Uống từ từ thôi. Tiểu vương cướp mất trà của cô sao? - Hắn nhìn bộ dạng vội vã đó, đang định giơ tay vỗ lưng cho nàng nhưng tay vừa giơ lên thì hắn lại nhớ ra điều gì đó và dừng lại. Hắn ngước mắt lên, ra vẻ thản
nhiên