
thôi.
Nghĩ
vậy, cô liền khẽ mỉm cười, sải bước ra ngoài cửa sân bay.
Ra khỏi
cửa, cô liền nhìn thấy Liêu Vĩnh Hồng đã đến đón mình.
“Giám
đốc Liêu, tại sao lại quyết định chọn Thâm Quyến là nơi lần đầu tiên ra mắt
“Thủy Dạng”?”. Hứa Trác Nghiên cứ nghĩ rằng, Bắc Kinh và Thượng Hải mới là miền
đất hứa cho việc ra mắt một nhãn hiệu mỹ phẩm mới.
“Đi
thôi, lên xe trước rồi hẵng nói!”. Liêu Vĩnh Hồng là phụ nữ Đông Bắc, rất đảm
đang. Hai người đi đến bên một chiếc xe hơi màu đen, Liêu Vĩnh Hồng xách vali
của Hứa Trác Nghiên cất vào cốp sau rồi khởi động xe, điều khiển chiếc xe đi
vào làn đường cao tốc, lúc này mới bắt đầu nói:
““Thủy
Dạng” ở nước ngoài là một dạng mỹ phẩm chức năng, phát triển theo hướng là mỹ
phẩm thuốc, không đưa vào thương trường, chỉ đưa vào các hiệu thuốc. Mà các
hiệu thuốc ở Bắc Kinh và Thượng Hải thì cô cũng biết rồi đấy, chính xác là hiệu
thuốc!”
“Vậy
hiệu thuốc ở Thâm Quyến thì…”. Hứa Trác Nghiên lấy làm lạ, lẽ nào hiệu thuốc ở
Thâm Quyến thì không phải là hiệu thuốc?
“Cô tự
xem là biết liền!”, Liêu Vĩnh Hồng ngoảnh đầu sang nhìn sang Hứa Trác Nghiên:
“À phải rồi, tôi có mang cho cô một bộ mỹ phẩm dưỡng da chuyên sâu, cô thử dùng
xem sao!”
Hứa
Trác Nghiên khẽ “vâng” một tiếng. Kể từ khi nhận lời mời của Liêu Vĩnh Hồng đến
đây làm việc, cô từng dùng toàn bộ thời gian để lên mạng tìm hiểu chức năng,
đặc điểm của vô vàn các loại mỹ phẩm, nhằm bổ sung kiến thức cho mình về lĩnh
vực này.
Hai
người đi thẳng đến văn phòng tầng mười ba ở khu nhà cao tầng La Hồ, một không
gian văn phòng rất rộng rãi, bàn ghế không ít, nhưng giờ đều không có người
ngồi, chỉ có vài ba cô gái đang cúi đầu bận rộn trước máy vi tính, còn ở phía
trong cùng là hai gian văn phòng được ngăn cách bởi cửa kính.
“Đây là
phòng làm việc của cô!”, Liêu Vĩnh Hồng nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo thư ký chuyển
tài liệu sang cho cô. Bây giờ cô cứ làm quen trước đi!”
“Ok!”,
Hứa Trác Nghiên đáp lời, rồi đi vào phòng làm việc tạm thời của mình.
Đọc số
tài liệu mà thư ký gửi qua mail, Hứa Trác Nghiên cũng “vỡ” ra được ít nhiều.
Liêu
Vĩnh Hồng đặc biệt mời Hứa Trác Nghiên đi dùng bữa trưa, đương nhiên cô không
thể bỏ qua cơ hội giao lưu hiếm có này.
Hứa
Trác Nghiên nói: “Dân số ở Thâm Quyến này lên đến hàng chục triệu người, có gần
sáu nghìn nhà thuốc, bình quân khoảng hai nghìn người trên một cửa hàng thuốc,
tỉ lệ cao hơn hẳn so với lý thuyết là sáu nghìn người trên một cửa hàng thuốc.
Mật độ các cửa hàng thuốc ở đây cũng cao hơn hẳn so với các thành phố khác
trong nước, điều đó cho thấy thị trường tiêu thụ thuốc ở Thâm Quyến này đang
cạnh tranh rất khốc liệt”.
Liêu
Vĩnh Hồng gật đầu.
“Vì vậy
nếu “Thủy Dạng” có thể tồn tại trong ngành dược ở Thâm Quyến này, vậy thì ở Bắc
Kinh, Thượng Hải hay các khu vực, thành phố khác đều chẳng có vấn đề gì. Ngược
lại, nếu chúng ta “chết” ở Thâm Quyến này, dù chúng ta có thay đổi chiến thuật,
tấn công vào các khu thương mại cao cấp của Bắc Kinh, Thượng Hải thì cũng chẳng
tạo được ảnh hưởng mấy!”, Hứa Trác Nghiên phân tích rất có lý.
Liêu
Vĩnh Hồng cười: “Xem ra tôi đã nhặt được báu vật rồi, không tồi, cô nói rất
đúng, phải biết rằng là một đại lý không chỉ đơn giản là phấn đấu đạt thành
tích. Khi nào, ở đâu, có được thành tích gì mới có thể khiến cho công ty công
nhận cô, hết lòng ủng hộ cô, đó mới là điều quan trọng!”
Sau khi
Hứa Trác Nghiên xuống máy bay liền bắt đầu chính thức làm việc, môi trường làm
việc mới ít nhiều khiến cho Hứa Trác Nghiên cảm thấy lo lắng, sau khi nói
chuyện với Liêu Vĩnh Hồng xong, cô đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
“Vậy
thì phải làm thế nào? Muốn tìm một công việc không áp lực, không có các con số,
không có chỉ tiêu... đó là điều không thể!” – Cô cười tự lẩm bẩm: “Con người là
một động vật rất mâu thuẫn, Hứa Trác Nghiên à, cho mày nhàn rỗi, làm một cô gái
bé bỏng được người ta chăm bẵm mày lại không chịu được cô đơn mà muốn vùng ra
sa trường. Giờ đứng trước sa trường rồi, mày lại rụt rè, đúng là kiểu gì cũng
khó!”
Ngày
tháng cứ như vậy trôi qua, Hứa Trác Nghiên đã lấy lại trạng thái lạc quan và
tích cực, tập trung hoàn toàn vào công việc.
Thâm
Quyến là một nơi rất thích hợp để sống, ban ngày ồn ào náo nhiệt, nhưng ban đêm
lúc nào cũng rất yên tĩnh. Cô thích nơi này, không chỉ bởi bầu trời màu xanh
biếc, cũng không phải vì bờ biển rì rào sóng vỗ, mà là vì thứ cảm giác xa lạ.
Đúng thế, ngoài Liêu Vĩnh Hồng ra, chẳng có đồng nghiệp, chẳng có bạn học, càng
không có bạn bè và người thân, một thành phố hoàn toàn xa lạ có thể khiến cô
tạm thời quên đi tất cả.
Hôm nay
là một ngày cực kỳ tồi tệ, đầu tiên là chuyện đưa sản phẩm vào cửa hàng, Hứa
Trác Nghiên đã đứng chờ ở trụ sở chính của cửa hàng thuốc Hải Vương Thần Huy
đợi giám đốc của họ mất bốn tiếng đồng hồ, thế mà chẳng thấy mặt mũi người đâu.
Sau đó lại nhận được điện thoại của công ty, nói rằng cửa hàng thuốc Nhất Chí
khiếu nại, nghe nói khách hàng sử dụng “Thủy Dạng” bị dị ứng, mặt mũi sưng
phồng lên. Thế là Hứa Trác Nghiên lại hỏa t