
iểu thư, sao cô lại tự nhiên đi ra vậy? Không biết như vậy rất nguy hiểm sao hả!” Tài xế vừa xuống xe liền tức giận mẳng chửi, làm ơn, anh chỉ là người lái xe, nếu gặp chuyện không may thì không thể không bồi thường nha!
“Thật xin lỗi, rất xin lỗi ạ!” Biết là lỗi của mình, Mạnh Nhược Kiều vội vàng xin lỗi.
Thấy cô là đại mỹ nhân, giọng điệu tài xe cũng chậm lại: “ Được rồi, được rồi, tiểu thư, cô có sao không?”
“Tôi không sao.” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu, hướng tài xế cười cười: “Thật xin lỗi, chỉ là tiên sinh có thể cho tôi mượn điện thoại được không, tôi gọi một cú là được rồi.” Cô đột nhiên hét chói tai cắt đứt cuộc nói chuyện vừa rồi, bố cô nhất định lo lắng gần chết.
Nghe được lời của cô..., tài xế sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn cô: “Tiểu thư, không phải là cô báo cảnh sát đấy chứ?”
“Không có, tôi không có báo cảnh sát...”
“Lão Lý.” Một âm thanh trầm đột nhiên vang lên.
Mạnh Nhược Kiều ngẩng đầu, cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước ra, thân hình cao lớn liền theo sau.
Người đàn ông ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm mắt với cô.
Cô giật mình bởi khuôn mặt đẹp của người đàn ông này, anh có một mái tóc đen dày, khuôn mặt nam tính, thâm thúy, tròng mắt đen thật sắc bén, cho thấy người này cố chấp mà cá tính rất nguội lạnh, bên dưới sống mũi cao là cánh môi đẹp, nhưng môi lại quá mỏng.
Môi mỏng chứng tỏ là người đàn ông vô tình, Mạnh Nhược Kiều nhìn người đàn ông mặt không chút biểu cảm nào, không khỏi đồng tình với những suy nghĩ này.
Người đàn ông này rất cao, mặc bộ âu phục màu xám của Armani làm nổi bật lên thân hình cao lớn, hẳn là dáng người mẫu mực, cả người giống như vừa từ tạp chí bước ra vậy, vô cùng làm người khác chú ý.
Cho dù ở thị trấn đã nhìn thấy rất nhiều đàn ông, nhưng bóng dáng cao lớn rắn rỏi của người đàn ông này khiến ánh mắt của cô sáng rực, hẳn là dưới bộ âu phục này có dáng người chắc hẳn rất đáng xem đây.
“Tổng giám đốc.” Tài xế vội vàng đi tới bên cạnh đàn ông, mở miệng giải thích: “Là vị tiểu thư này đột nhiên lao ra, làm cho tôi thắng xe không kịp...”
“Ách, tiên sinh...” Mạnh Nhược Kiều cũng muốn mở miệng nói chuyện giúp người tài xế, dù sao người sai cũng là cô.
Người đàn ông liếc cô một cái, cũng thấy dưới bánh xe kia có chiếc điện thoại di động, môi mỏng cong nhẹ như có như không.
Mạnh Nhược Kiều đột nhiên ngậm mồm, cô chú ý thấy đôi môi khinh bỉ của người đàn ông, lông mày cau lại.
“Lão lý, cho cô ta tiền.” Bỏ lại câu này, người đàn ông cũng không thèm nhìn tới Mạnh Nhược Kiều một cái, chuẩn bị đi vào tòa nhà.
“Vâng!” Thấy tổng giám đốc không tức giận, tài xế thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cô: “Tiểu thư, cô...”
“Đợi đã nào…!” Mạnh Nhược Kiều khó chịu mở miệng, thấy người đàn ông này không thèm quan tâm đến lý lẽ, cô nhíu mày: “Đáng thương ghê, anh dáng dấp tốt như vậy mà lỗ tai lại có vấn đề...”
Người đàn ông dừng bước, ánh mắt sắc bén bắn về phía Mạnh Nhược Kiều.
“Cô nói cái gì?” Giọng nói của anh tuy lạnh nhạt cũng không hàm một chút tức giận.
“À, thì ra là nếu bị mắng mới nghe hiểu được tiếng người nhỉ!” Mạnh Nhược Kiều bừng tỉnh hiểu ra liền gật đầu, hướng về người đàn ông kia cười một tiếng.
“Tiền tôi không cần, ngược lại vị tiên sinh này, nếu là anh thiếu tiền, tôi đại nhân có đại lượng, có thể đốt cho anh, chỉ là không biết anh muốn Đô-la, bảng Anh hay là tiền Đài Loan mới?” Dù sao đều là giấy cả, muốn cái gì có cái đó.
Người đàn ông lay mắt, lạnh lùng nhìn cô. Mạnh Nhược Kiều không sợ, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cao ngạo nhìn anh ta.
“Kiều Kiều!” Kêu một tiếng, một chiếc xe hơi khẩn cấp dừng ở một bên, ông Mạnh khẩn trương xuống xe, thấy con gái liền vội vàng xông về phía trước.
“Kiều Kiều? Con có sao không? Đột nhiên con thét chói tai, hù chết bố rồi!”
Ông Mạnh khẩn trương ôm lấy con gái, vội vàng kiểm tra xem cô có làm sao không.
“Bố, con không sao đâu.” Mạnh Nhược Kiều vội vàng trấn an ông: ”Bố đừng lo lắng, con không sao mà.”
“Con còn không có việc gì à, mới vừa trong điện thoại tự dưng hét chói tai...”
Ông Mạnh vội vàng hỏi, khóe mắt liếc thấy một bóng người, ông ngẩng đầu nhìn lên: “Ủa? Sĩ Hách, làm sao cháu cũng ở đây vậy?”
“Bố biết anh ta?” Mạnh Nhược Kiều cau mày.
“Thế nào? Con quên rồi hả?”… Ông Mạnh nhìn về phía con gái: “Bảo bối, Sĩ Hách là vị hôn phu của chị gái con, về sau sẽ là anh rể của con!”
Cái gì cơ? Mạnh Nhược Kiều khiếp sợ há to mồm, không thể tin được nhìn về phía người đàn ông, chống lại tròng mắt đen lạnh lẽo kia, thoáng chốc nói không ra lời. Anh ta chính là anh rể tương lai sao? Này, vậy anh ta không phải chính là tổng giám đốc của tập đoàn T.K chứ?
Cô lập tức nghĩ đến mục đích mình đến Đài Bắc...
Oh… Shit! Phạm Sĩ Hách, CEO tập đoàn T.K, là hôn thê với người chị cùng cha khác mẹ của cô, tương lai sẽ trở thành anh rể của cô. Cô nhớ cô gặp qua anh ta mấy lần, đều là xa xa liếc qua, hết cách rồi, mặc dù cô là Nhị tiểu thư của nhà họ Mạnh, cũng chỉ là con vợ bé, cho nên anh ta coi cô thấp kém, vì vậy với cái anh rể này cô không hứng thú, vì vậy hồi còn ở nhà họ Mạnh cô đều tránh xa anh.
Trong ấn tượng, cô chỉ